Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân tuyển chọn 14 mẫu hay, đặc sắc nhất, giúp các em học sinh lớp 9 rèn luyện kỹ năng kể chuyện thật tốt, để ngày càng học tốt môn Văn 9.
Bạn đang đọc: Văn mẫu lớp 9: Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân
Bạn bè thân thiết tới mấy cũng khó tránh khỏi những hiểu lầm, những lần mắc lỗi với nhau, đôi khi cũng từ chính những mâu thuẫn đó mới trở thành bạn thân của nhau. Với 14 bài mẫu Kể lại một lần mắc lỗi với bạn thân dưới đây, hy vọng sẽ giúp ích cho các em rất nhiều.
Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân hay nhất
Dàn ý kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân
Dàn ý ngắn gọn
1. Mở bài
- Giới thiệu về câu chuyện sắp kể (diễn ra ở đâu? bao giờ? với ai?), nói vài dòng ngắn gọn về chủ đề (nằm ở trong đề bài).
2. Thân bài
- Hoàn cảnh diễn ra câu chuyện.
- Diễn biến của câu chuyện.
- Tâm trạng của người viết khi phạm lỗi: buồn bã, hối hận…
- Hành động, quyết định của bản thân sau lỗi lầm: quyết định đến xin lỗi…
3. Kết bài
- Bài học rút ra cho chính bản thân.
Dàn ý chi tiết
a. Mở bài
- Giới thiệu hoàn cảnh khiến em nhớ lại lần mình từng mắc lỗi với bạn ở trong quá khứ.
- Nêu lý do khiến đến tận bây giờ, sự kiện đó em vẫn còn nhớ rõ.
b. Thân bài
- Giới thiệu đôi điều về người bạn của em: chơi với nhau từ khi nào, bạn ấy có đặc điểm tính cách, thói quen như thế nào…
- Hoàn cảnh, thời gian, địa điểm mà em mắc lỗi với bạn của mình
- Lý do mà em phạm phải lỗi lầm ấy
- Kể lại diễn biến của lần phạm lỗi đó (kể chi tiết các hành động, lời thoại, suy nghĩ của bản thân em – kết hợp chặt chẽ giữa yếu tố kể và miêu tả, biểu cảm)
- Sau khi kết thúc sự kiện đó, em cảm thấy như thế nào?
- Em rút ra được bài học gì sau lần phạm lỗi đó
- Tình cảm, quan hệ giữa em và người bạn đó có gì thay đổi sau sự kiện lần đóc. Kết bài
- Ở hiện tại, em vẫn nhớ rõ bài học nhận được sau lỗi lầm ở quá khứ.
- Em đã, đang và sẽ thay đổi bản thân như thế nào sau khi nhận được bài học đó.
c. Kết bài
- Ở hiện tại, em vẫn nhớ rõ bài học nhận được sau lỗi lầm ở quá khứ.
- Em đã, đang và sẽ thay đổi bản thân như thế nào sau khi nhận được bài học đó.
Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân ngắn gọn
Trước đây em và An có làm bạn nhưng cũng không thân lắm, cho đến một lần em vô tình mắc lỗi với bạn, thật kì diệu là qua lần đó thì chúng em trở nên hiểu nhau hơn và trở thành những bạn thân của nhau, chia sẻ cho nhau và luôn sát cánh bên nhau trong học tập.
Hôm nay lớp chúng em có giờ thể dục, ai cũng phải mang giày đến lớp để học thể dục nếu không có sẽ bị thầy giáo phạt chạy năm vòng quanh sân trường. Đám con trai chúng em tinh nghịch, thấy có một chiếc giày nam rơi ra chúng em liền mang giấu đi trong bụi cỏ sau dãy nhà học. Chúng em coi đó là một trò vui và dự định giờ ra chơi trước khi vào tiết thể dục sẽ tìm trả cho người bị mất.
Thế nhưng chúng em lại quên mất việc đó, đến khi vào giờ thể dục, cả lớp đã tập trung ngoài sân và thầy giáo cũng đã ra, lúc này em mới thấy An chỉ đi một chiếc giày ra sân, vẻ mặt vô cùng buồn. Khi thầy giáo hỏi tại sao An lại chỉ có một chiếc giày, em định sẽ đứng lên nhận tội với An và thầy giáo. Thế nhưng khi em bước lên còn chưa kịp nói gì thì An đã tự nói rằng cậu ấy mang thiếu một chiếc, nói xong An nhìn em ý nhắc em hãy về hàng đứng còn cậu ấy phải chịu phạt chạy năm vòng quanh sân.
Em nhìn An, hiểu rõ rằng việc mình làm không còn là trò đùa nữa, em rất áy náy và biết ơn, khi nãy chính là An không muốn em bị phạt nên mới nhận lỗi thay em. Sau khi hết tiết thể dục em đã gặp An và xin lỗi, chính em cũng đi tìm giày mang về cho An sau đó đến nhận lỗi với thầy giáo, mong thầy đừng ghi tên An vào sổ đầu bài.
Từ đó em ngày càng chơi thân với An, rất thích tính cách và sự thẳng thắn ở cậu bạn này. Em học hỏi được ở An rất nhiều cái hay, bỏ hẳn thói quen trêu chọc, nghịch dại với các bạn.
Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân lớp 9
Hòa là bạn thân của em suốt từ hồi học cấp một, chúng em chơi với nhau rất vô tư nhưng đôi khi chính sự vô tư quá khiến em nhiều lần mắc lỗi với Hòa. Điển hình gần đây nhất là em đã nói dối Hòa.
Sáng thứ sáu, sau khi tan học trên đường về nhà em và Hòa đi cùng nhau, chúng em hẹn với nhau hai giờ chiều sẽ đi mua sách ở tiệm sách. Chúng em chọn địa điểm là quán bánh mỳ của cô Hai, hẹn nhau tới đó rồi cùng đi. Về tới nhà, em ăn trưa xong lên phòng đi ngủ quên không nhắc mẹ hãy đánh thức dậy để đi mua sách. Và thế là em đã ngủ quên đến tận bốn giờ chiều mới thức giấc, em nhìn trời lại đang có mưa, không biết trời mưa từ khi nào nhưng em nghĩ mưa thế chắc Hòa cũng không đi.
Hôm sau tới lớp em gặp Hòa, em còn chưa kịp chào thì Hòa đã tiến gần đến chỗ em rồi hỏi “Hôm qua sao cậu lại không tới bắt tớ chờ lâu xong lại phải đi về!”, em lúng túng một hồi mới dám trả lời “Tớ xin lỗi, hôm qua tớ bị đau bụng quá, không đi được, nay mới khỏi để đi học”. Em nói dối Hòa mong Hòa sẽ cho qua nhưng không ngờ mọi chuyện lại rối ren hơn. Chiều hôm ấy Hòa gặp mẹ em lúc mẹ đi chợ chiều và biết được chiều hôm qua em ngủ quên không đi mua sách nên đã giận em. Lúc em tan học về qua quán bánh mỳ cô Hai cũng biết được Hòa đã chờ em suốt buổi chiều còn phải đội mưa đi về, em cảm thấy rất có lỗi với Hòa và quyết định sẽ xin lỗi bạn. Em liền đạp xe tới thẳng nhà Hòa, giải thích hết mọi chuyện và xin lỗi, hẹn Hòa chiều nay đi mua sách, Hòa cũng nhanh chóng tha lỗi và nhận lời đi mua sách với em.
Em hứa với Hòa từ giờ trở đi sẽ luôn thành thật và đúng hẹn, sẽ không vì bất cứ lý do gì để khiến bạn của em hay bất cứ ai khác phải chờ đợi mình.
Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân – Mẫu 1
Em có một cô bạn thân, chúng em rất hiểu nhau và chơi thân với nhau như hai chị em. Thế nhưng đã có lần em mắc lỗi với bạn của em, đó là lần em làm mất cuốn sách yêu quý của bạn, đến bây giờ em vẫn cảm thấy có lỗi.
Lan là người bạn thân của em từ hồi em bắt đầu vào cấp hai. Lan là cô gái rất cởi mở, nhiệt tình và vui tính, cô bạn luôn say mê đọc những cuốn sách khám phá khoa học. Buổi chiều hôm ấy, em đến nhà Lan chơi, em đã đã bị thu hút bởi những cuốn sách Lan đang đọc, em không biết bên trong cuốn sách nói về những điều gì mà bạn em lại say sưa đến vậy. Em liền ngỏ ý mượn một cuốn sách về nhà xem, rất nhanh Lan cũng đồng ý cho em mượn ngay nhưng với điều kiện phải trả lại vì đó là quyển Lan cũng chưa từng đọc. Em hứa nhất định sẽ trả lại sớm và mang sách ra về.
Về tới nhà em chưa đọc sách ngay mà vẫn để trong giỏ xe đạp. Ngay chiều hôm ấy chị gái em đã đi chiếc xe đạp của em ra công viên chơi cùng các bạn, đến khi về thì không thấy cuốn sách đâu nữa. Em hỏi chị, chị nói chị không cầm cũng không đọc, chắc hẳn đã có người lấy mất khi chị gửi xe trong công viên. Em vừa buồn vừa lo sợ vì đó là quyển sách em mượn của Lan còn hứa sẽ trả cho bạn ấy nữa. Đắn đo mãi em với chị quyết tâm đi các nhà sách mua trả sách cho Lan nhưng đi tìm mãi cũng không có quyển sách đó, em đành phải đến nhà Lan để xin lỗi. Ban đầu Lan nghe tin em làm mất sách cô ấy rất bực mình và trách em “Cậu nên cất sách cẩn thận chứ!”, em chỉ đành cúi mặt nhận lỗi, thế nhưng sau khi biết em cố gắng đi tìm sách mua trả cho mình thì Lan dường như đã nguôi giận. Lan bảo em “Mất quyển sách tớ có thể nhờ bố tìm mua lại được nhưng tớ không muốn mất đi người bạn như cậu, vì thế đừng buồn nữa, tớ còn nhiều sách khác mà, có điều lần sau cậu phải cẩn thận hơn”.
Em rất vui vì Lan vừa tha lỗi cho em lại dạy cho em một bài học đó là phải có tính cẩn thận.
Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân – Mẫu 2
Hiện nay em đã là một học sinh lớp 6, nhưng em vẫn nhớ mãi một kỉ niệm với Hùng – người bạn thân của mình từ hồi lớp 3. Bởi chính kỉ niệm lần đó, mà em đã thay đổi bản thân thành một người trung thực, chín chắn.
Hồi đó, em và Hùng vừa lên lớp 3 và cùng có đam mê bóng đá. Chúng em thường xuyên tung bóng với nhau trên sân trường. Một hôm, do không kiểm soát đúng lực, em làm bóng bay vào lớp học, làm vỡ cửa kính lớp. Ngay lập tức, thầy tổng phụ trách xuất hiện để tìm người làm hỏng cửa kính. Trên quả bóng đó, có viết rõ ràng dòng chữ Thế Hùng – chủ nhân quả bóng. Nhờ vậy mà thầy giáo nhanh chóng tìm ra và gọi Hùng lên để phạt. Khi đó, sự sợ hãi bị gọi phụ huynh, bị phạt đã lấn át tất cả, em trốn trong góc lớp nhìn Hùng một mình đi lên phòng của thầy. Hết giờ ra chơi, Hùng trở về lớp, ngồi viết bản kiểm điểm. Thấy em nhìn sang, cậu ấy nói nhỏ: “Yên tâm, tớ không khai ra cậu đâu”. Chính câu nói ấy của Hùng, đã khiến sự hối hận, ăn năn trong em bùng lên dữ dội. Bởi em đã để Hùng nhận lỗi một mình, mà cậu ấy lại chẳng trách em. Suốt tiết học sau đó, em chẳng nghe được cô giáo nói gì cả, tâm trí em cứ nghĩ về sự việc lúc nãy. Và cuối cùng em lấy hết can đảm, quyết tâm để xin cô giáo ra ngoài. Rồi em tiến thẳng về phía phòng của thầy tổng phụ trách. Nhìn gương mặt nghiêm khắc của thầy, em chợt run sợ. Nhưng nghĩ đến Hùng, em lại quyết tâm hơn. Em nghiêm túc trình bày lại sự việc cho thầy, và khẳng định rằng, quả bóng đó là do em đá. Nghe xong, thầy chăm chú nhìn em một lát rồi bật cười và nói:
– Thầy rất hài lòng khi em dám đến đây để thừa nhận sự thật với thầy. Hơn nữa, ô cửa kính đó đã bị nứt từ trước rồi, nhà trường định cuối tuần này học sinh nghỉ thì sẽ thay. Nên em yên tâm mà trở về lớp nhé.
Nghe thầy nói xong, cả người em nhẹ như đang bay trên mây. Em trở về lớp trong sự phấn khởi tột đỉnh. Đúng lúc ấy, Hùng từ trong lớp chạy ra, không cần nói gì, chỉ cần nhìn vào mắt nhau, chúng em đã hiểu ra tất cả. Rồi đột nhiên, Hùng chạy lại, ôm chầm lấy vai em và nói “Mãi là bạn nhé”. Em vui sướng khoác tay lên vai cậu ấy và gật đầu “Tất nhiên rồi”.
Sau lần đó, tình bạn giữa em và Hùng càng trở nên thân thiết và bền chặt hơn. Và chính em cũng thay đổi đến ai cũng ngỡ ngàng. Em trở nên tự tin hơn, dám nói ra sự thật, không nhút nhát hay nói dối như xưa nưa.x Những thay đổi tích cực đó chính là nhờ sức mạnh tình bạn tuyệt vời.
Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân – Mẫu 3
Ngày hôm ấy, là sinh nhật bạn. Bữa tiệc ấy có lẽ sẽ rất vui nếu như không có chuyện đó xảy ra. Trước khi buổi tiệc bắt đầu, tôi là người đến sớm nhất để giúp bạn trang hoàng tiệc. Sau khi trang trí xong, tôi lên phòng Trân nghỉ xả hơi và bật nhạc nghe. Khi nằm lên giường, cảm thấy có gì cồm cộm dưới gối, tôi liền lấy ra xem thì ra đó là nhật kí của Trân tranh thủ lúc Trân còn đang ở dưới lầu tôi đọc lướt qua cuốn sổ. Tôi giở ra từng trang thích thú đọc những dòng chữ hiện ra trước mắt. Quá chăm chú đọc nên tôi không biết rằng Trân đã đứng đó từ lúc nào, gói bánh trên tay bạn rơi xuống. Nụ cười trên môi vụt tắt,đôi môi bạn mím chặt lại, mắt mở to. Khuôn mặt hồng hào của bạn giờ đây trắng bệch.Trân hét thất thanh:
– Cậu thật quá đáng!
Tiếng hét của Trân làm tôi chợt tỉnh, tôi vô cùng sợ hãi và bất ngờ làm quyển nhật kí rơi xuống đất. Mọi thứ diễn ra quá nhanh làm tôi không thể tưởng tượng được. Đôi mắt Trân nhìn tôi trở nên đầy lạnh lẽo và xa cách. Tôi im lặng không nói lời nào khi thấy trên khuôn mặt bạn là hai hàng nước mắt.
– Thôi! Cậu xuống lầu nhập tiệc đi! Vừa nói Trân vừa nhặt cuốn nhật ký lên và chạy vội vào phòng, tôi sững sờ chưa kịp nói lời xin lỗi. Bữa tiệc hôm ấy đã diễn ra nhưng không ai thấy sự xa cách của tôi và Trân.
Về nhà tôi suy nghĩ về hành động của mình, tôi tự trách mình “Tại sao mình lại tò mò đến vậy? Mày có biết là đã đánh mất đi niềm tin của người bạn thân iu không?”. Trong tôi luôn muốn nói lời xin lỗi nhưng sao khó quá!
Cũng chính sự ngang bướng của tôi đã làm mất đi tình bạn của mình. Tôi giận mình quá, lòng ray rứt vì đã xâm phạm đến những điều bí mật riêng tư của bạn. Tôi thật sự không muốn mất bạn. Tôi nhủ lòng ngày mai sẽ đến xin lỗi bạn.
Sáng hôm sau đến lớp, tôi lấy hết dũng khí bước đến cạnh Trân đẻ nói lời xin lỗi. Ngoài sự mong đợi Trân mỉm cười và chấp nhận tha thứ cho tôi. Bạn nói:
– Trong cuộc sống không ai không mắc lỗi lầm nhưng người biết sửa chữa và nói lời xin lỗi là người tốt và cậu đã làm được đấy thôi! Vì thế mình sẽ tha thứ cho cậu.
Tính hiếu kỳ đôi lúc làm con người khám phá ra những điều mới lạ nhưng cũng có lúc làm cho con người trở nên xấu xa hơn khi nó biến thành sự tò mò tọc mạch. Mỗi con người đều có một góc riêng tư không thể bày tỏ cùng ai và điều đó cần được tôn trọng. Vì vậy lén xem trộm nhật kí của bạn là một hành vi không đúng. Tôi đã xúc phạm bạn và nếu như không được tha thứ thì có lẽ tôi sẽ đánh mất tình bạn thiêng liêng này.
Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân – Mẫu 4
Giờ đây sau nhiều năm trôi qua thì chính bản thân tôi mới có đủ dũng khí cũng như dám kể về những năm tháng êm đềm trôi qua của tuổi học trò kèm theo kỷ niệm khi để xảy ra một chuyện có lỗi với bạn – đây có lẽ sẽ lần đầu tiên và cũng là duy nhất nhưng đã đủ để khiến tôi phải cảm thấy hổ thẹn đến tận bây giờ. Tôi vẫn nhớ như in câu chuyện đó…
Mấy năm trước đây khi tôi vừa ra khỏi tiệm net chơi game cùng với lũ bạn thân, bọn tôi bước ra ngoài đường thì gặp thằng Quy – đứa bạn cùng trường với bọn tôi. Nó đang ngồi say sưa đếm tiền với một vẻ mặt say mê, đôi mắt nó ánh lên một niềm vui vô cùng khó tả. Tôi chợt reo lên với lũ bạn: “Chắc thằng này vừa trộm tiền của bố mẹ nó đây mà!”. Rồi bọn tôi kích nhau xem đứa nào dám ra đó lấy được tiền của nó. Tất nhiên là tôi, bởi vì tôi mạnh mẽ, dũng cảm nhất trong nhóm mà. Thế là tôi chạy ngay lại giật xấp tiền trên tay của nó rồi cả bọn hò nhau chạy trốn và đem chia nhau. Rồi cho đến một hôm tôi có dịp gặp lại nó nhưng là từ đằng xa thôi.
Tôi không dám tin vào mắt mình nữa khi thằng Quy đang đứng trước một cửa hàng bán đồ chơi mà nó chỉ dám đứng nhìn qua cửa kính mà thôi. Quý còn đang cõng người anh đang bị bệnh tật thần kinh, lưng nó phải oằn xuống vì chắc không chịu nổi sức nặng quá lớn. Tôi lại gần, nấp lưng vào bức tường bên cạnh và vểnh tai lên lắng nghe: “Tiếc quá nhỉ, giá như em còn số tiền đó thì em sẽ mua cho anh chiếc xe tăng đẹp nhất ở đằng kia, nhưng không sao vì chỉ một tuần rửa chén thuê nữa thôi là em sẽ có đủ tiền để mua cho anh thôi mà”. Thằng anh cười một cách vô cùng hồn nhiên rồi nhắc lại “xe tăng, xe tăng”. Tôi đứng nép hẳn vào trong góc tường, tự dưng tôi thấy bản thân mình có tội.
Tôi bỏ chạy một mạch về nhà mà rơm rớm nước mắt, sao tôi cảm thấy xấu hổ quá! Sau đó tôi đã cố gắng dành dụm được một số tiền để trả cho Quy cũng như bù đắp được phần nào lỗi lầm mà tôi đã gây ra. Sau này, tôi vẫn hay qua nhà Quy chơi, hỏi thăm về người anh bị bệnh và chia sẻ với nhau khá nhiều điều trong cuộc sống. Kể về lần lấy tiền đó cả hai cứ nhìn nhau cười mà thôi.
Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân – Mẫu 5
Tôi và Hằng là bạn thân từ năm lớp 6. Cả hai đều vô cùng yêu mến nhau. Chúng tôi thường chia sẻ cho nhau rất nhiều chuyện.
Một hôm, sau giờ ra chơi đầu giờ chiều, tôi phát hiện ra mình đã bị mất một số tiền ở để ở trong cặp. Đây là số tiền mà bố mẹ đã cho tôi để đóng tiền học thêm Toán. Chính vì vậy, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng và sợ hãi. Tôi nghĩ lại trong khi mình ra khỏi lớp thì trong lớp còn có những ai. Và tôi chợt nhớ ra lúc đó Hằng vẫn còn ở trong lớp, Hằng còn ngồi cùng bạn với tôi nữa. Tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ Hằng. Cuối tiết học, tôi có lên báo cáo với cô giáo và nhờ cô giúp đỡ.
Cô đã bắt đầu cuộc “truy tìm kẻ trộm” bằng nhiều cách nhưng vẫn không tìm ra thủ phạm. Trong suốt khoảng thời gian còn lại, Hằng có hỏi han tôi nhưng tôi tìm cách né tránh, không trả lời. Có lẽ Hằng cũng cảm nhận được rằng tôi đang nghi ngờ bạn ấy. Cuối cùng, cô yêu cầu cả lớp đặt những đồ dùng cá nhân lên bàn để cô kiểm tra. Khi cô kiểm tra đến tôi thì phát hiện ra một chiếc phong bì trong túi của chiếc áo khoác. Đó chính là chiếc phong bì đựng số tiền đã mất. Tôi chợt nhớ ra trước khi đi học mình đã để vào đó thay vì để trong cặp.
Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ rồi lên tiếng xin lỗi cô giáo và cả lớp. Nhưng lúc này, người tôi cảm thấy có lỗi nhất lại chính là Hằng. Hết giờ học, tôi không đợi Hằng cùng về như mọi khi mà về cố ý về trước. Trên đường về, tôi suy nghĩ lại hành động của mình ngày hôm nay, tôi rất hối hận và tự nhủ ngày mai sẽ đến xin lỗi Hằng. Qua kỉ niệm đó, tình bạn của tôi và Hằng ngày càng gắn bó hơn.
Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân – Mẫu 6
Hôm ấy là chủ nhật nên tôi cùng đến nhà Lan – cô bạn thân nhất để chơi. Chúng tôi là bạn thân từ hồi còn học Tiểu học cho đến tận bây giờ.
Có thể nói, tình bạn của cả hai vô cùng gắn bó. Khi đến nơi, Lan đã bảo tôi lên phòng đợi để bạn đi chuẩn bị hoa quả. Tôi vui vẻ lên phòng Lan, bật nhạc và nằm xuống giường. Bỗng nhiên tôi cảm thấy như có vật gì đó dưới gối. Tôi liền lấy ra xem, thì ra là cuốn nhật ký của Lan. Tranh thủ khi Lan chưa lên, tôi lén mở cuốn nhật ký ra đọc. Vì quá chăm chú đọc mà tôi không biết rằng Lan đang đứng trước cửa. Bỗng nhiên, Lan hét lên:
– Sao cậu lại đọc trộm nhật ký của tớ? Cậu thật là quá đáng!
Tôi nhìn lên thì thấy khuôn mặt của Lan đang rất là tức giận. Tôi vội vàng gập cuốn nhật ký lại và để về chỗ cũ. Tôi không dám nói gì cả. Chỉ biết lắp bắp nói tiếng xin lỗi:
– Tớ… xin…
Chưa kịp nói hết câu thì Lan đã đi xuống dưới nhà mà không nói lời nào nữa. Tôi biết rằng lúc này cả hai đang cần có một khoảng thời gian một mình yên tĩnh. Chính vì vậy, tôi nhẹ nhàng đi xuống nhà, rồi ra về. Trên đường về, tôi nghĩ lại mọi chuyện vừa mới xảy ra. Tôi tự trách bản thân mình chỉ vì tò mò mà xem trộm nhật kí của bạn. Chắc chắn Lan đã rất giận.
Về đến nhà, tôi liền nhắn tin cho Lan để xin lỗi. Không thấy Lan trả lời. Tôi vô cùng lo lắng, thậm chí nghĩ rằng có thể tình bạn này sẽ mãi mãi mất đi. Sáng hôm sau khi đến lớp, tôi nhìn thấy Lan đã ở đến từ khi nào. Nhìn thấy tôi, Lan mỉm cười và vẫy tay chào tôi. Tôi ngạc nhiên lắm nhưng cũng bước đến và ngồi xuống cạnh Lan.
– Lan ơi, cho tớ xin lỗi nhé!
– Hân này, tớ cũng xin lỗi vì hôm qua đã quát bạn nhé!
– Không đâu, tớ đã có lỗi khi đọc trộm nhật ký của cậu. Ai cũng có quyền tức giận khi gặp phải tình huống này. Tớ hứa chắc chắn sẽ không có lần sau nữa đâu.
Tôi nhìn Lan đầy mong đợi. Lan im lặng một lúc rồi mỉm cười. Nụ cười ấy khiến tôi hiểu rằng Lan đã tha thứ cho tôi.
Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân – Mẫu 7
Cuộc sống không ai là không cần một người bạn. Những người bạn thân sẽ luôn cùng nhau chia sẻ mọi khó khăn trong cuộc sống, bao dung mọi lỗi lầm của nhau.
Gần đến ngày sinh nhật, tôi hào hứng lên danh sách để mời các bạn dự tiệc. Trong lúc đang ghi danh sách khách mời, bỗng tôi nhận được một tin nhắn của Hà, một người bạn cũ ở dưới quê. Hà đã hỏi tôi rằng năm nay có tổ chức sinh nhật không. Tôi bối rối suy nghĩ và không biết nên trả lời Hà thế nào. Từ ngày gia đình tôi lên thành phố, tôi cũng ít khi liên lạc với Hà, mặc dù lúc trước chúng tôi từng rất thân nhau.
Tôi không muốn mời Hà lần này vì Hà người nhà quê, ăn mặc quê mùa khiến tôi rất ngại với bạn bè ở phố. Suy nghĩ vậy, tôi quyết định trả lời là “không”. Hà đọc được liền nhắn tin lại cho tôi bày tỏ sự tiếc nuối và hứa có dịp sẽ lên thành phố thăm tôi. Tôi tiếp tục lên danh sách và viết thiệp. Xong xuôi, tôi nằm mường tượng về bữa tiệc thịnh soạn, những ngọn nến màu, những món quà thật to và tiếng cười nói của chúng bạn. Cứ nghĩ miên man mà tôi đã thiếp đi từ lúc nào không hay. Sáng hôm sau, tôi là người đến lớp sớm nhất, muốn tạo cho các bạn bất ngờ tôi đã lén đặt từng tấm thiệp dưới bàn của từng bạn. Khi nhìn thấy nó, ai cũng vui vẻ và hứa sẽ đến tham dự.
Đến ngày sinh nhật tôi, các bạn trong lớp đều đến đầy đủ, trên tay sẵn một món quà. Căn nhà ấm áp đón chào những người bạn thân. Chúng tôi đã cùng nhau nói chuyện, vui chơi, chụp hình rất nhiều. Bữa tiệc sinh nhật đang diễn ra vui vẻ thì tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi:
– Mai ơi, có bạn Hà ở dưới quê ngoại đến thăm con kìa!
Nghe vậy, tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Chạy ra xem thì đúng là Hà – người bạn thân thiết của mình thật. Tôi nhìn Hà đầy ngại ngùng, không biết phải nói gì cả. Còn Hà thì vui vẻ đến bên tôi, nói:
– Mình còn tưởng năm nay bạn không được tổ chức sinh nhật, sẽ cảm thấy buồn lắm. Nên mình đã cố ý lên thăm để đem cho bạn một bất ngờ.
Nói rồi, Hà đặt chiếc túi bóng nhỏ vào tay tôi, bên trong là những chùm roi đỏ mọng. Tôi nhớ lại, có lần ở quê, tôi cùng Hà dạo chơi trong vườn cây nhà bà ngoại. Lúc đó, tôi đã nói rằng, loài quả mà tôi thích ăn nhất là roi. Hà đã không ngại trèo lên cây cao hái cho tôi những chùm roi chín mọng đưa cho tôi, mỉm cười nói rằng mình ở quê, trèo cây quen rồi. Nghĩ đến đó, khóe mắt tôi cay xè, cảm thấy vô cùng hối hận vì những suy nghĩ ích kỷ trước đó của mình. Tôi ôm lấy Hà rồi bật khóc, ngập ngừng nói lời xin lỗi. Tôi thú nhận tất cả những suy nghĩ của mình cho Hà nghe.
Hà chỉ mỉm cười nhìn tôi nói: “Không sao đâu! Chúng mình là bạn tốt của nhau mà. Mình sẽ tha thứ cho bạn!”. Điều đó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Sau đó, tôi đưa Hà vào bên trong cùng dự tiệc sinh nhật của mình.
Một tình bạn chân thành sẽ giúp mỗi người nhận ra được nhiều bài học ý nghĩa. Tình bạn của tôi và Hà cũng vậy. Cũng nhờ có kỉ niệm này, mà tôi đã học được cách chia sẻ, yêu thương với mọi người xung quanh nhiều hơn.
Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân – Mẫu 8
Ai mà không có một người bạn vô cùng thân thiết trong cuộc đời của mình. Đối với tôi cũng vậy, người bạn thân nhất của tôi chính là Nga. Cả hai đã chơi thân với nhau từ khi còn học tiểu học cho đến tận bây giờ. Chúng tôi đã trải qua rất nhiều kỉ niệm vui buồn bên nhau.
Tôi vẫn còn nhớ mãi kỉ niệm vào năm lớp sáu. Lần ấy, tôi đã khiến Nga cảm thấy rất buồn. Trước ngày sinh nhật của bố Nga một tuần, tôi và Nga đã hẹn nhau cuối tuần sẽ cùng đi mua quà sinh nhật cho bố của bạn ấy. Chúng tôi hẹn nhau sáu giờ trước cổng trường, tôi đã hứa chắc chắn rằng sẽ đến đúng giờ. Nhưng tối hôm ấy, bố nói rằng hôm sau sẽ đưa cả nhà đi xem phim. Đó còn là bộ phim mà tôi rất thích nữa. Tôi cảm thấy vô cùng thích thú, và háo hức mà quên mất lời hứa với Nga.
Sáng hôm sau, tôi cùng bố mẹ đi xem phim mà vẫn không nhớ gì đến lời hẹn với Nga. Đến rạp chiếu phim, tôi vẫn vui vẻ cùng bố mẹ đi mua vé mà không nhớ gì đến Nga đang đứng chờ mình trước cổng trường. Gần đến giờ hẹn, tôi bỗng thấy điện thoại của mình đổ chuông. Khi nhìn thấy màn hình hiển thị số điện thoại là Nga, tôi mới chợt nhớ ra lời hẹn của mình. Tiếng chuông điện thoại cứ kéo dài vô tận, tôi không dám nghe điện thoại. Một lúc sau, Nga gọi lại, tôi biết không thể trốn tránh nên đành phải nghe máy.
Giọng của Nga đầy lo lắng hỏi tôi:
– Ngọc ơi, sao cậu chưa đến vậy? Có chuyện gì xảy ra à?
Tôi ngập ngừng:
– Nga ơi… tớ xin lỗi. Tớ đã quên mất lời hẹn với cậu. Bây giờ, tớ không thể đi mua quà cùng cậu được. Tớ đang đi chơi cùng bố mẹ.
Im lặng một lúc, Nga mới nói:
– Không sao, Ngọc ạ. Tớ có thể tự đi mua một mình được. Cậu không bị làm sao là tốt rồi.
Mặc dù, Nga nói rằng không sao. Nhưng tôi biết bạn ấy cảm thấy rất buồn. Tôi tắt điện thoại mà lòng cảm thấy vô cùng áy náy. Tôi tự trách bản thân mình lại quên mất lời hẹn với Nga. Suốt buổi đi chơi hôm đó, tôi không còn cảm thấy vui vẻ nữa. Sáng hôm sau, khi đến lớp, tôi nhanh chóng đến xin lỗi Nga. Thật may, Nga là một cô bạn tốt bụng, đã tha thứ cho lỗi lầm của tôi. Cuối buổi hôm đó, tôi rủ Nga đi mua quà tặng cho bố của bạn ấy, vì tôi cũng được mời đến dự buổi tiệc. Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ về món quà mà Nga tặng bố.
Sau kỉ niệm lần đó, tôi đã có được một bài học quan trọng về tầm quan trọng của việc giữ lời hứa, đặc biệt là đối với những người bạn thân thiết.
Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân – Mẫu 9
Năm lớp 6 và lớp 7, tôi thi học sinh giỏi môn Toán toàn huyện, đều giành giải khuyến khích. Nhiều bạn đã lên tiếng chế giễu tôi là được giải “khúc khích”!
Lên lớp 8, bố mẹ tôi chuyển nhà lên thị xã. Hai chị em tôi đều chuyển đến trường mới: trường Trung học cơ sở Phạm Ngũ Lão. So với các bạn trong lớp thì tôi chỉ vào loại học khá các môn Toán, còn môn Ngữ Văn và Tiếng Anh, tôi giồng mình lên mà vẫn chỉ đạt điểm trung bình. Tôi sinh ra đã luôn cảm thấy tự ti, thậm chí có lúc tỏ ra hèn nhát. Tỏng giờ học Ngữ Văn, cô giáo đưa ra câu hỏi nào tôi đều biết đáp án, nhưng tôi không dám giơ tay phát biểu. Trong những giờ sinh hoạt tổ học tập, sinh hoạt lớp, tôi ngồi im như thóc trong bồ. Các bài kiểm tra Toán, tôi chỉ được 7 hoặc 8 điểm; cô giáo dạy Văn vẫn phê là “trình bày rối” hay “chưa khoa học”. Thậm chí, có lần tôi còn làm trò cười cho cả lớp. Tôi gọi cây đàn ghi ta (lục huyền cầm) là cây đàn “chi-nha” khi làm bài văn thuyết minh.
Tôi trở nên vụng về khi bước vào phòng chức năng học vẽ, học đàn, học hát. Buổi học hôm ấy, khi các bạn kéo ra sân chơi, tôi ở lại một mình trong phòng chức năng. Không biết tôi hí hoáy thế nào mà lại làm đứt dây đàn vĩ cầm. Sự cố xảy ra, tôi vô cùng lo sợ. Tôi dặn mình: “Chẳng ai biết mình gây ra. Cứ im lặng và tỉnh bơ…”. Buổi tập hát tiếp tục. Cái Diệu kêu lên: “Đàn đứt dây rồi!”. Cô giáo dạy âm nhạc hỏi: “Ai làm đứt dây đàn?”. Nhưng tất cả đều nhìn nhau im lặng. Cô giáo tỏ ý không vui khi không ai dám nhận lỗi lầm của mình. Sau sự cố ấy, thầy chủ nhiệm lớp 8A hạ một bậc hạnh kiểm của Diệu (nhóm trưởng) và Hoàn (nhóm phó) trong đội ca vũ, từ loại tốt xuống loại khá.
Chuyện ấy làm lòng tôi day dứt mãi. Tôi trằn trọc và tự trách mình sao hèn nhát thế? Tại sao không dũng cảm tự nhận lỗi để Diệu và Hoàn mắc oan? Nhưng có lúc tôi lại nghĩ: “Mọi chuyện rồi sẽ trôi qua. Nhắc lại làm chi cho mệt…”.
Lòng tự trọng đã nâng đỡ tâm hồn tôi. Tôi viết một bức thư dài gửi thầy chủ nhiệm nói rõ sự việc, xin nhận kỷ luật. Tôi hy vọng thầy không hạ mức hạnh kiểm của hai bạn Diệu, Hoàn…
Thầy chủ nhiệm yêu cầu gặp riêng tôi. Thầy nói về lòng tự trọng, sự hèn nhát và lòng dũng cảm. Thầy an ủi, động viên tôi. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ các bạn sẽ khinh ghét tôi, xa lánh tôi. Nhưng thật không ngờ, các bạn lại yêu mến, quý trọng tôi hơn trước. Tôi thấy tâm hồn mình thanh thản. Cuối năm học lớp 8, thi kiểm tra, tôi được năm điểm 10, xếp loại giỏi văn hóa, xếp loại tốt hạnh kiểm.
Nhớ lại kỉ niệm thời non dại ấy, bài học ngụ ngôn về chuyện “đóng đinh lên cột’ mỗi lần mắc một khuyết điểm và “nhổ đinh” mỗi lần sửa chữa được một lỗi lầm … làm tôi cứ nao lòng.
Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân – Mẫu 10
Trời đầu đông. Không khí se se lạnh, đủ làm cho túi vừa học vừa học vừa chùm trong cái áo rét. Những cơn gió luồn qua khe cửa sổ rồi luồn vào cổ, làm thấy lạnh. Tuy đã kết thúc tiết học nhưng tôi vẫn cứ ngồi ở bàn, không ra chơi như mọi khi. Tôi đang nghe đài, hôm nay có bài hát mà tôi thích. Nhưng kỳ lạ chưa, tôi chẳng còn chút tâm trí nào để ý tới những nốt nhạc ấy nữa. Có lẽ cái cảm giác tội lỗi từ sáng nay vẫn đang gặm nhấm tim gan tôi. Sáng nay, tôi vừa làm một điều có lỗi với người bạn thân nhất của tôi. Tôi đăm đăm nhìn ra cửa sổ, cái khung cảnh lúc sáng như hiện ra trước mắt. Cái Hà ôm quyển sách bài tập toán đến hỏi tôi:
– Mai ơi, bài này làm thế nào vậy? Khó quá, cậu giảng bài cho tớ được không?
– Dễ thế mà cậu không làm được à? Thôi, cậu tự động não chút đi! – Tôi trả lời tỉnh bơ. Trong lớp ai cũng biết tôi là người học giỏi môn Toán nhất, nên thường có rất nhiều bạn nhờ tôi giảng bài giúp. Điều đó khiến tôi không được thoải mái.
Hà nhìn tôi đầy thất vọng rồi quay về chỗ ngồi. Tôi len lén nhìn sang, một cảm giác buồn vô tận xuất hiện lên trên nét mặt cậu ấy. Trời ơi! Chính tôi là người gây ra việc ấy ư? Thế nhưng, càng nghĩ, tôi càng cảm thấy mình tội lỗi. Cái cảm giác ấy cứ lẽo đẽo theo tôi từ trường cho đến khi về đến nhà.
Càng cố nhắm mắt nằm ngủ thì tôi càng thấy xấu hổ hơn. Tôi cứ suy nghĩ việc xảy ra lúc sáng. Tôi quyết tâm sẽ đến xin lỗi Hà vào sáng hôm sau. Nhưng tôi không biết phải mở lời như thế nào, xin lỗi ra sao… Cứ thế tôi chìm vào trong giấc ngủ với nỗi day dứt trong lòng.
Sáng hôm sau, khi đến lớp, tôi thấy Hà đã đến từ rất lâu rồi. Chúng tôi nhìn nhau nhưng không nói gì. Một lúc sau đó, không chịu được, tôi liền chạy đến và xin lỗi Hà. Cậu ấy nhìn tôi rồi mỉm cười: “Mình đã quên chuyện hôm qua rồi”. Tôi như được thở phào nhẹ nhõm, rồi nói với Hà: “Từ nay có bài gì không hiểu cứ đến hỏi tớ nhé!”. Và từ đó tôi đã trở thành một người bạn thân thiết giúp Hà trong học tập.
Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân – Mẫu 11
Em có một người bạn rất thân tên là Tâm. từ lúc quen nhau đến bây giờ, chúng em luôn vui chơi cùng nhau. Vì vậy, chúng em có rất nhiều kỉ niệm, vui có buồn có. Nhưng em nhớ nhất, là một lần em lỡ làm chuyện có lỗi với Tâm. Điều đó khiến em day dứt mãi không thôi.
Hồi đó, chúng em mới học lớp 2. Tâm là một cô gái hiền lành ít nói, còn em lại rất năng động, nghịch ngợm và hay đùa dai. Chính vì tính cách đó mà không ít lần em bị thầy cô, bạn bè phê bình nhưng mãi vẫn không sửa được.
Một hôm, khi đang đi trên sân trường, em nhìn thấy Linh đang cúi đầu đi ở phía trước, tập trung vô cùng. Thế là em rón rén tiến lại phía sau lưng, rồi hét to lên một tiếng “Òa…”. Tâm giật mình đến ngã ra đất và làm rơi một chiếc bình hoa trên đất, vỡ tan tành. Nhìn từng mảnh vỡ đó, Tâm oa lên khóc nức nở. Giây phút đó, em vô cùng bối rối và hối hận về hành động của mình. Đúng lúc em chưa biết làm sao, thì Tâm đã giận dỗi bỏ về nhà. Suốt mấy ngày sau đó, cậu ấy chẳng để ý hay nói gì với em cả. Dù em có tìm mọi cách để gây chú ý.
Vậy là, ngày hôm sau em đã đem tất cả tiền dành dụm của mình đi mua một chiếc bình hoa giống chiếc hôm đấy bị vỡ. Khi em mang bình đến nhà Tâm, tự nhiên cậu ấy bật khóc rồi ôm chầm lấy em. Rồi bảo:
– Tớ giận cậu là vì cậu hay đùa giai, không đúng thời điểm và không chịu xin lỗi, chứ đâu phải vì cái bình hoa đâu…
Nghe vậy, em liền hiểu được tấm lòng của Tâm. Thế là, em nghiêm túc xin lỗi Tâm và hứa sau này không tái phạm nữa.
Chính sự kiện lần đó, đã làm em quyết tâm sửa đổi tính cách của mình. Nhờ vậy mà em được thầy cô, bạn bè quý mến hơn. Và tất nhiên đến bây giờ, em và Tâm vẫn là những người bạn thân thiết của nhau. Chiếc bình hoa hôm ấy, cũng được Tâm đặt ở vị trí đẹp nhất ở bàn học, suốt bao năm qua chưa từng thay đổi. Chính chiếc bình đó luôn nhắc nhở em về lỗi lầm hồi đó để luôn nhắc nhở bản thân không được tái phạm thêm lần nữa.
Kể lại một lần em mắc lỗi với bạn thân – Mẫu 12
Ngày hôm qua, trong lúc cùng bạn thân của mình là Linh dọn đồ đạc để chuẩn bị đi chơi dài ngày, thì em lại nhìn thấy một chú gấu bông có vết may xấu xí trên chân. Chú gấu bông ấy tuy cũ nhưng rất sạch sẽ, được đặt ở một vị trí cao ráo, đủ để biết nó rất được chủ nhân quan tâm. Nhìn nó, kí ức về lần trót dại của em ngày bé lại hiện về.
Hồi đó, em mới là một cô bé học lớp 2, hiếu động và nghịch ngợm. Còn Linh là cô bạn dễ thương vừa mới chuyển đến. Khi đó, Linh rất ít nói và ngại ngùng, lúc nào cũng ôm một chú gấu bông rất xinh ngồi trên hiên nhìn em và các bạn chơi đùa. Lần đầu nhìn thấy cậu ấy, em đã rất muốn được kết bạn. Nên nhiều lần rủ Linh cùng đi chơi. Tuy nhiên chẳng lần nào cậu ấy chịu đồng ý cả. Thế là, một hôm, sau khi Linh lại từ chối không đi chơi cùng em, thì em đã cố cướp lấy con gấu bông từ tay cậu ấy. Cả hai bên ra sức giằng co, kết quả, một bên chiếc chân của chú gấu bị bung chỉ, phần bông bên trong lồi hết cả ra ngoài. Thấy thế, Linh vô cùng hoảng sợ, òa khóc nức nở. Chính em giây phút đó cũng vô cùng hoảng hốt, nhìn Linh khóc như vậy, em chẳng biết làm sao. Suy nghĩ một hồi, em liền nói:
– Đừng khóc, để mình chữa cho gấu bông.
– Cậu có làm được không đấy? – Linh hỏi lại em với khuôn mặt nhem nhuốc như chú mèo.
– Tất nhiên là được. Nhưng cậu phải hứa là sẽ đi chơi với mình thì mình mới chữa cho gấu cơ.
– Em tranh thủ ra điều kiện với Linh.
Và tất nhiên là Linh đồng ý ngay. Tối hôm đó, lần đầu tiên trong đời, em cầm lấy chiếc kim khâu và cố may lại vết rách trên chân chú gấu. Mấy lần kim đâm vào tay đau nhói, nhưng em vẫn kiên trì may cho bằng được. Dù mẹ có đề nghị là may giúp, nhưng nghĩ đến lời hứa với Linh, em lại nghiêm túc từ chối. Thế là, sau cả một buổi tối vất vả, chiếc chân đã được gắn lại vào thân chú gấu, nhưng vết may thì thật xấu xí.
Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, em mang chú gấu đến trả lại Linh. Khi đó, em im lặng nhìn chăm chú vào cậu ấy, chờ đợi một sự phán xét. Thế nhưng không, Linh đã vui mừng ôm lấy chú gấu bông và cảm ơn em rối rít, cùng nụ cười tươi như hoa hướng dương. Nụ cười ấy chứng tỏ rằng Linh đã tha thứ và đồng ý lời mời làm bạn của em. Chú gấu bông đó cũng vì vậy mà trở thành kỉ vật tình bạn cho chúng em. Tuy bắt đầu bằng một lỗi lầm từ hành động ngốc nghếch của em, nhưng tình bạn giữa em và Linh đến nay vẫn vô cùng tốt đẹp và vui vẻ.
Từ sau lần phạm lỗi ấy, em cũng trở nên bớt nghịch ngợm và thô lỗ hơn. Bài học ấy giúp em trở thành một cô bé điềm tĩnh, chín chắn như bây giờ. Cứ mỗi lần định nổi nóng hay hành động nóng nảy, em lại nhớ về hình ảnh chiếc chân gấu lòi bông và giọt nước mắt của Linh ngày hôm đó để kiềm chế lại mình.