Đoạn văn cảm nhận vẻ đẹp người đồng mình trong bài thơ Nói với con gồm 2 mẫu hay, đặc sắc nhất, giúp các em học sinh lớp 9 thấy rõ vẻ đẹp tâm hồn và những phẩm chất cao quý của những người dân tộc miền núi.
Bạn đang đọc: Văn mẫu lớp 9: Đoạn văn cảm nhận vẻ đẹp người đồng mình trong bài thơ Nói với con
Qua đó, còn cho chúng ta thấy tình cảm gia đình sâu nặng, những lời dặn dò tha thiết, dịu dàng mà người cha dành tới cho đứa con thân yêu của mình. Mời các em cùng theo dõi bài viết để có thêm nhiều ý tưởng mới, ngày càng học tốt môn văn Văn 9:
Viết đoạn văn cảm nhận vẻ đẹp người đồng mình trong bài thơ Nói với con
Đoạn văn cảm nhận vẻ đẹp người đồng mình trong bài thơ Nói với con – Mẫu 1
Tác phẩm “Nói với con” của nhà thơ dân tộc Tày – Y Phương là một tác phẩm hay viết về tình cảm gia đình cũng như truyền thống của quê hương. Hình ảnh những người đồng mình trong thơ hiện lên với vẻ đẹp tâm hồn rạng ngời. Họ lạc quan, vui tươi trong lao động, họ gắn bó, thuỷ chung với quê hương, họ giàu ý chí và nghị lực, họ có tinh thần tự lập tự cường, dựng xây quê hương. Những người đồng mình hiện lên trong niềm say mê lao động. Họ cần cù “đan lờ”, “ken” vách, dựng xây lên những ngôi nhà cho mình. Lao động vất vả, gian khó nhưng lúc nào trong họ cũng vang lên lời ca, câu hát, cuộc sống của họ được tô điểm bởi những bông hoa đẹp xinh. Đó là tiêu biểu cho ý chí, tinh thần lạc quan của họ. Những người đồng mình còn là những con người giàu ý chí, nghị lực: “Cao đo nỗi buồn/ Xa nuôi chí lớn”. Nhà thơ đã sử dụng hai tính từ “cao, xa” để diễn tả “nỗi buồn” cũng như “ý chí” của con người. Người đồng mình phải sống trong gian khố thế nhưng đó là động lực giúp họ “nuôi chí lớn”, cũng là nghị lực để họ mạnh mẽ hơn, quyết tâm hơn. Những người đồng mình sự gắn bó, thuỷ chung với quê hương “Sống trên đá không chê đá gập ghềnh/ Sống trong thung không chê thung nghèo đói”. Điệp từ “sống” và “không chê” lặp lại hai lần như khẳng định cho ta thấy tấm lòng son sắt, thuỷ chung của những người đồng mình với quê hương của họ dù cho quê hương đó có đói nghèo với những “đá gập ghềnh”, với những “thung nghèo đói”. Vẻ đẹp kết lại của những người đồng mình là sự tự lập, tự cường xây dựng quê hương. Câu thơ chứa đựng niềm tự hào vô bờ của nhà thơ dành cho những người đồng mình. Họ “thô sơ da thịt” nhưng ý chí, sức mạnh, lòng quyết tâm thì chẳng ai là “nhỏ bé”. Hơn thế, họ còn tự dựng xây quê hương của mình. Hình ảnh ẩn dụ “tự đục đá kê cao quê hương” đã khẳng định cho tinh thần độc lập, tự cường của những người đồng mình. Nhà thơ Y Phương đã sử dụng thể thơ tự do với các biện pháp nghệ thuật như liệt kê, so sánh, ẩn dụ cùng những hình ảnh thơ đẹp, giàu sức gợi để miêu tả vẻ đẹp của người đồng mình. Vẻ đẹp của họ là tình cảm gắn bó với truyền thống, với quê hương, với ý chí vươn lên mạnh mẽ trong cuộc sống.
Đoạn văn cảm nhận vẻ đẹp người đồng mình trong bài thơ Nói với con – Mẫu 2
Nhà thơ Y Phương là nhà thơ người dân tộc Tày. Tác phẩm “Nói với con” là một thi phẩm nổi tiếng của ông viết về tình cảm gia đình và truyền thống của quê hương. Thông qua những hình ảnh thơ đẹp và đặc sắc, ông đã gợi cho chúng ta vẻ đẹp của những người đồng mình. Người đồng mình phải lao động vất vả để dựng nhà, “đan lờ”, “ken” vách … thế nhưng bất cứ công việc nào của họ cũng đều được tô điểm bởi những màu sắc rực rỡ của hoa lá, hay những tiếng hát trong trẻo của người dân. Đó là sự lạc quan, là tinh thần vui tươi, hăng say lao động. Vẻ đẹp thứ hai của người đồng mình là tinh thần giàu ý chí và nghị lực. Nhà thơ đã lấy cái cao, cái xa của đất trời để so sánh với nỗi buồn và ý chí của con người “Cao đo nỗi buồn/ Xa nuôi chí lớn”. Càng gian khó, càng vất vả, thử thách thì con người lại càng mạnh mẽ, quyết tâm hơn để “nuôi chí lớn” của mình. Người đồng mình còn có tấm lòng gắn bó, thuỷ chung với quê hương: “Sống trên đá không chê đá gập ghềnh/ Sống trong thung không chê thung nghèo đói”. Những người đồng mình phải sống trong cái khổ, cái đói, cái nghèo, với “đá gập ghềnh” với “thung nghèo đói” nhưng đó không phải là lý do khiến họ có thể rời bỏ quê hương của mình. Họ nguyện lòng gắn bó trọn đời với mảnh đất thiêng liêng này. Hai điệp ngữ “sống” và “không chê” đã khẳng định tấm lòng thuỷ chung đó của họ. Vẻ đẹp cuối cùng của những người đồng mình là tinh thần tự lập, tự cường. Người đồng mình nhỏ bé là vậy nhưng họ có ý chí lớn, có lòng quyết tâm lớn. Hình ảnh “tự đục đá kê cao quê hương” là hình ảnh ẩn dụ cho sự quyết tâm xây dựng đất nước độc lập, phát triển mạnh mẽ, vững bền. Câu thơ đã cho ta thấy tầm vóc lớn lao cùng niềm tự hào vô bờ của tác giả dành cho người đồng mình. Bằng thể thơ tự do kết hợp với những biện pháp ẩn dụ, so sánh, … cùng hình ảnh thơ giàu sức gợi, nhà thơ Y Phương đã cho ta thấy được vẻ đẹp tâm hồn cao quý mà trong trẻo của những người đồng mình. Vẻ đẹp của của những người đồng mình là sự gắn bó với quê hương, sự lạc quan, vui tươi, là ý chí tự lập tự cường, đó là cội nguồn bồi đắp sức mạnh, nghị lực cho thế hệ sau trên con đường tương lai.