Văn mẫu lớp 12: Suy nghĩ về câu nói Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy gồm 2 bài văn mẫu siêu hay. Qua đó giúp các bạn lớp 12 có thêm nhiều gợi ý học tập, trau dồi vốn văn chương của mình, hoàn thiện bài văn khi ôn tập, rèn luyện và làm các bài kiểm tra sắp tới đạt kết quả cao nhất.
Bạn đang đọc: Văn mẫu lớp 12: Suy nghĩ về câu nói Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy (2 Mẫu)
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy ta có thêm một ngày để yêu thương muốn nhắc nhở chúng ta cần biết ơn cuộc đời đã cho ta mỗi năm 365 buổi sáng vui, 365 buổi sáng đẹp để yêu thương. Vậy dưới đây là 2 bài văn suy nghĩ về ý nghĩa của câu nói Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, mời các bạn cùng theo dõi và tải tại đây. Ngoài ra các bạn xem thêm rất nhiều bài văn khác tại chuyên mục Văn 12.
Suy nghĩ ý nghĩa câu nói Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Nghị luận Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Cuộc đời đầy những mất mát, đắng cay, nhưng xen vào đó vẫn có tiếng cười ngọt ngào của niềm hạnh phúc. Đã từng có khoảnh khắc nào trong đời khiến bạn biết ơn cuộc sống này chưa? Hãy nghĩ đến sự sống ngắn ngủi của biết bao người và thầm cảm ơn tạo hóa hào phóng đã ban tặng cho ta sự sống trù phú này. Hãy “cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy. Ta có thêm ngày mới để yêu thương”’ cho ta có thêm một ngày để suy nghĩ và để hành động.
Câu nói là lời nhắc nhở nhẹ nhàng mỗi chúng ta phải biết quý trọng sự sống và thực hiện trách nhiệm vun đắp cuộc sống này. Chúng ta bảo tình yêu là sự sống; nhưng tình yêu không có hy vọng và niềm tin là cái chết đau đớn. Hãy sống mãnh liệt và đầy những ước mơ. Cái chết chẳng là gì nhưng chết khi còn sống mới là điều đáng sợ. Đừng để tâm hồn tàn lụi ngay khi còn sống.
Những gì chúng ta nhận được trong mỗi sớm mai thức dậy chính là ân huệ của cuộc sống, bởi thế, hãy sống xứng đáng với những gì chúng ta đã nhận. Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, chúng ta vẫn còn có cha mẹ, còn được mẹ cha thương yêu, chăm sóc, bảo ban. Sớm mai tỉnh dậy, chúng ta lại được nghe tiếng gọi thân thương của mẹ, tiếng la mắng, thúc giục đầy yêu thương của cha chỉ vì sợ tôi muộn giờ đến lớp. Mỗi chúng ta sẽ được thưởng thức những món ngon do chính tay mẹ làm, cảm nhận bao hơi ấm yêu thương của mẹ chắt chiu, ấp ủ trong từng bữa cơm gia đình.
Khi ánh mặt trời bừng lên, cảm ơn cuộc đời đã cho chúng ta thấy mình được sống giữa vòng tay mến thương của thầy cô, bạn bè. Trường lớp, thầy cô, bạn bè trở thành một phần của sự sống, một phần kí ức tươi đẹp của mỗi con người. Mấy ai đã từng đi học mà không nhớ đến ngày tựu trường rộn rã, nhớ đến những mùa hè vắng xao xác tiếng ve, nhớ đến những ngày viết từng nét chữ đầu tiên và những giờ học đầy ý nghĩa. Tất cả kết tinh thành sự sống, thành sức mạnh sinh tồn, âm thầm chảy trong con người.
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, tôi có thêm cơ hội gặp gỡ những con người mới, đón nhận tình cảm ấm áp từ những người xa lạ. Tuy không trò chuyện nhưng sự xuất hiện của mọi người trước mắt chúng ta là rất cần thiết. Chính họ giúp ta nhận biết được sự tồn tại của bản thân mình. Chính họ cũng đang âm thầm bồi đắp giá trị sống chung của cả cộng đồng, mà trong đó, ta cũng là đang người thụ hưởng. Không có mọi người sẽ không có cộng đồng. Và nghĩa là không có gì hết ngoài sự im lặng, buồn tẻ và cô đơn đến vô tận. Chúng ta nhận được nụ cười chia sẻ, sự cảm thông, ánh mắt động viên, yêu thương và trìu mến khi bước chân ra ngõ. Thì ra cuộc sống này vẫn đầy ắp tình người, đâu đó quanh mình vẫn còn những tấm lòng tử tế, tốt đẹp.
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, chúng ta có thêm cơ hội để hành động. Có thể là làm việc gì đó có ý nghĩa hay sửa chữa lỗi lầm của ngày hôm qua. Chúng ta có cơ hội để nói lời cảm ơn hay giúp đỡ một ai đó. Còn có thời gian là con có cơ hội để làm cuộc sống tốt đẹp hơn. Phải chăng đó là niềm hạnh phúc vô bờ khi làm điều tốt, khi cho đi yêu thương không toan tính, không vụ lợi, ta sẽ nhận được những món quà bất ngờ từ cuộc sống. Đó có thể chỉ đơn giản là cái ôm, cái bắt tay hay nụ cười khích lệ nhưng ẩn chứa trong đó là sự đồng cảm, thấu hiểu lẫn nhau, tạo nên sợi dây vô hình gắn kết người với người.
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, chúng ta thấy mình được sống trọn từng phút giây. Mỗi hơi thở ngọt ngào vị sự sống bởi trong đó có muôn hương thơm của thiên nhiên cây cỏ. Mỗi hơi thở ngọt ngào tràn căng dưỡng khí, khơi bừng những tế bào còn ngủ yên.
Vẫn biết rằng cuộc đời này đầy nghiệt ngã và gian khó và chính mỗi chúng ta cũng đã nếm trải mùi vị của đắng cay thất bại. Đó là những lần cố gắng hết sức nhưng kết quả không cao, những lúc bị người bạn mình tin tưởng nhất phản bội, cảm thấy như cả thế giới quay lưng lại với mình, thấy đơn độc giữa biển người rộng lớn…
Dẫu chặng đường tôi đi còn lắm chông gai ở phía trước, tôi vẫn dũng cảm tiến lên, giữ vững niềm tin vào cuộc đời, tin vào chính bản thân mình bởi chúng ta có thể đánh mất tiền tài, danh vọng thậm chí cả tình yêu nhưng chỉ cần còn giữ lại được niềm Hy vọng thì ta vẫn có thể lấy lại được tất cả những gì đã mất. Và tôi thầm cảm ơn những khó khăn, thử thách của cuộc đời đã tôi luyện con người tôi, giúp tôi mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, cảm ơn những thất bại đã cho tôi bài học, kinh nghiệm quý báu để tiến bộ, trưởng thành, chạm gần hơn đến ước mơ của mình.
Trên bước đường tương lai rộng mở, hãy giữ vững niềm tin tưởng ở cuộc đời, sống hết mình ở hiện tại, đón nhận yêu thương và lan tỏa nhiều hơn đến cộng đồng, từ gần đến xa, từ người gần gũi quanh ta đến toàn xã hội.
Suy nghĩ về câu nói Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Cuộc đời đầy những mất mát, đắng cay, nhưng xen vào đó vẫn có tiếng cười ngọt ngào của niềm hạnh phúc. Đã từng có khoảnh khắc nào trong đời khiến bạn biết ơn cuộc sống này chưa? Còn tôi, tôi yêu cuộc đời này từ vô vàn điều bình dị thân thương, để rồi khi ngày mới bắt đầu, tôi lai cười thật tươi và nói:
“CẢM ƠN CUỘC ĐỜI”
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, tôi vẫn còn có cha mẹ, còn được mẹ cha thương yêu, chăm sóc, bảo ban. Sớm mai tỉnh dậy, tôi lại được nghe tiếng gọi thân thương của mẹ, tiếng la mắng, thúc giục đầy yêu thương của cha chỉ vì sợ tôi muộn giờ đến lớp. Tôi sẽ được thưởng thức những món ngon do chính tay mẹ làm, cảm nhận bao hơi ấm yêu thương của mẹ chắt chiu, ấp ủ trong từng bữa cơm gia đình. Và rồi cứ đến chiều, cha lại cần mẫn không quản nắng mưa đưa tôi đến lớp học thêm cách nhà hơn mười cây số. Vì đi vào giờ cao điểm nên kẹt xe đối với hai cha con là chuyện thường tình. Những lúc ấy, nhìn cha vất vả nhích xe từng chút một qua dòng người, dòng xe cộ đông đúc, vẻ mặt đầy lo lắng sợ tôi trễ giờ học, tôi lại thấy thương cha vô hạn, tự nhủ sẽ cố gắng học tốt hơn nữa để cha vui lòng. Khổ nhất phải kể đến những ngày trời mưa to, mưa như trút nước, trắng xóa cả đất trời, hai cha con – hai chiếc áo mưa bộ, nai nịt gọn gàng rồi lại lao băng băng trên đường. Mưa xối vào mắt, mũi làm tôi cứ phải vuốt nước trên mặt liên tục, còn cha tôi, mặc cho nước mưa chảy đầy mặt vẫn phải căng mắt ra nhìn đường, cẩn thận từng phút từng giây để không gây tai nạn. Bao nhiêu vất vả,nhọc nhằn là thế nhưng cha vẫn lạc quan, luôn động viên tôi cố gắng học tập. Cha luôn nói với tôi rằng con đường đến với tri thức là vô cùng gian nan, gập ghềnh đầy thử thách nhưng thành quả của nó lại đầy hoa thơm trái ngọt.
Cha mẹ tôi tuyệt vời thế đấy. Thật hạnh phúc biết bao khi được là con của ba mẹ!
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, tôi thấy mình được sống giữa vòng tay mến thương của thầy cô, bạn bè. Còn nhớ ngày đầu vào mái trường cấp ba, tôi đã từng cảm thấy lạ lẫm, hồi hộp, có chút lo sợ. Nhưng rồi mọi cảm giác ấy gần như tan biến khi tôi nhận được cái “Free Hug” từ đàn anh chị lớp trên khi bước vào sân trường. Rồi khi vào lớp, tôi dần làm quen với các bạn, cảm nhận sự thân thiện, dễ mến của bạn bè, sự nhiệt tình của thầy cô. Ở đây, chúng tôi được thoải mái phát biểu, bày tỏ ý kiến, được khuyến khích sáng tạo – một môi trường học tập chẳng hề gò bó, nặng nề. Và tôi yêu sao tập thể lớp 10.4 của tôi – sôi nổi, nghịch ngợm nhưng lại chu đáo và tâm lí vô cùng. Nhớ lần sinh nhật tôi, cả lớp đồng thanh hát bài “Happy birthday” làm tôi vừa vui vừa bất ngờ. Học chung với nhau chưa được một tháng, chưa quen nhau nhiều mà các bạn vẫn quan tâm và nhớ ngày sinh của tôi. Dù chỉ là một lời chúc mừng giản đơn nhưng tôi lại thấy ấm lòng và hạnh phúc biết bao! Rồi đến ngày 8/3, tập thể con trai trong lớp đã cùng nhau thổi bong bóng, cắt bánh kem và tặng hoa hồng cho 17 bạn nữ (có cả tôi). Và món quà bất ngờ cuối cùng đó chính là đoạn clip ghi lại những khoảnh khắc dễ thương của mỗi bạn nữ 10.4. Giây phút ấy thật vui làm sao! Cảm ơn cuộc đời vì đã cho tôi gặp những người bạn đáng yêu thế này.
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, tôi có thêm cơ hội gặp gỡ những con người mới, đón nhận tình cảm ấm áp từ những người xa lạ. Đôi khi chỉ là hành động một anh sinh viên nhường ghế ngồi xe buýt cho ngay lúc mình đang mệt mỏi cũng khiến tôi cảm thấy biết ơn vô cùng. Thì ra cuộc sống này vẫn đầy ắp tình người, đâu đó quanh mình vẫn còn những tấm lòng tử tế, tốt đẹp.
Người ta thường bảo: “Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về.” quả đúng vậy. Tôi nhớ mãi chuyến đi từ thiện đến mái ấm Hướng Dương, quận 1 vào năm ngoái. Cả đoàn đã có một ngày chủ nhật vô cùng ý nghĩa ở mái ấm, cùng nhau trao quà cho các em nhỏ, cùng lắng nghe những câu chuyện thật xót xa. Các em ở đây rất đáng thương, có em bị thiểu năng trí tuệ, có em bị dị tật và hầu hết đều bị bỏ rơi từ khi còn nhỏ. Nhìn các em vô tư vui đùa, hớn hở nhận kẹo, tôi lại không khỏi chạnh lòng, thương cảm. Dẫu cuộc đời còn nhiều khó khăn thì các em vẫn luôn giữ nụ cười tươi tắn, đầy lạc quan như vậy. Và giờ phút chia tay đã đến, chúng tôi chào tạm biệt mọi người và ra về. Trước lúc lên xe, một em nhỏ từ xa chạy lại ôm chầm lấy tôi, nghẹn ngào “ Em sẽ rất nhớ chị.” Khoảnh khắc ấy tuy ngắn ngủi thôi nhưng sao tôi thấy lòng mình lâng lâng cảm động thế này! Phải chăng đó là niềm hạnh phúc vô bờ khi làm điều tốt, khi cho đi yêu thương không toan tính, không vụ lợi, ta sẽ nhận được những món quà bất ngờ từ cuộc sống. Đó có thể chỉ đơn giản là cái ôm, cái bắt tay hay nụ cười khích lệ nhưng ẩn chứa trong đó là sự đồng cảm, thấu hiểu lẫn nhau, tạo nên sợi dây vô hình gắn kết người với người.
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, tôi thấy mình được sống trọn từng phút giây…
Đọc đến đây, hẳn bạn sẽ nghĩ rằng tôi quá ngây thơ, quá đơn giản chỉ nhìn cuộc đời qua lăng kính màu hồng. Không đâu, tôi vẫn biết rằng cuộc đời này đầy nghiệt ngã và gian khó và chính tôi cũng đã nếm trải mùi vị của đắng cay thất bại. Đó là những lần cố gắng hết sức nhưng kết quả không cao, những lúc bị người bạn mình tin tưởng nhất phản bội, cảm thấy như cả thế giới quay lưng lại với mình, thấy đơn độc giữa biển người rộng lớn… Và tôi đã từng khóc, từng có lúc bất lực và oán trách cuộc đời:”Tại sao lại xảy đến với tôi?”, nhưng sau tất cả, tôi dần nhận ra: Đau khổ, than khóc chỉ khiến ta mệt mỏi, tự mình làm khổ mình, tự mình hành hạ mình, chẳng làm mọi thứ tốt đẹp hơn . Thay vào đó, sao ta không lạc quan lên, dũng cảm đối mặt và chấp nhận, tự mình cứu mình, tự mình thay đổi, kiên trì theo đuổi đam mê, sống vui sống có ích từng ngày, vì cuộc đời này là của bạn, là do bạn lựa chọn và quyết định.
Dẫu chặng đường tôi đi còn lắm chông gai ở phía trước, tôi vẫn dũng cảm tiến lên, giữ vững niềm tin vào cuộc đời, tin vào chính bản thân mình bởi chúng ta có thể đánh mất tiền tài, danh vọng thậm chí cả tình yêu nhưng chỉ cần còn giữ lại được niềm Hy vọng thì ta vẫn có thể lấy lại được tất cả những gì đã mất. Và tôi thầm cảm ơn những khó khăn, thử thách của cuộc đời đã tôi luyện con người tôi, giúp tôi mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, cảm ơn những thất bại đã cho tôi bài học, kinh nghiệm quý báu để tiến bộ, trưởng thành, chạm gần hơn đến ước mơ của mình.
Thế đấy, tôi yêu và trân quý cuộc đời này, trân quý từng phút giây được sống trong tình thương của cha mẹ, thầy cô, bạn bè. Biết ơn cuộc sống để từ đó ta biết phấn đấu sống đẹp, sống xứng đáng với đời, với người, với Tổ quốc thân yêu.
Trên bước đường tương lai rộng mở, tôi vẫn sẽ tin tưởng ở cuộc đời, sống hết mình ở hiện tại, đón nhận yêu thương và lan tỏa nhiều hơn đến cộng đồng, từ gần đến xa, từ người gần gũi quanh ta đến toàn xã hội.
“Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày mới để yêu thương