Văn mẫu lớp 10: Cảm nghĩ về một người thân yêu nhất (Dàn ý + 24 mẫu)

Văn mẫu lớp 10: Cảm nghĩ về một người thân yêu nhất (Dàn ý + 24 mẫu)

Viết bài văn bày tỏ cảm xúc của em về một người mà em yêu quý gồm 24 bài văn mẫu siêu hay. Qua cảm nhận về người mà em yêu quý các bạn học sinh có thể lựa chọn cho mình một cách tiếp cận, một giọng điệu văn thích hợp, để sau đó nó trở thành kiến thức tâm đắc của chính mình.

Bạn đang đọc: Văn mẫu lớp 10: Cảm nghĩ về một người thân yêu nhất (Dàn ý + 24 mẫu)

Văn mẫu lớp 10: Cảm nghĩ về một người thân yêu nhất (Dàn ý + 24 mẫu)

Phát biểu cảm nghĩ về một người thân của em được viết rất hay với văn phong rõ ràng, dễ hiểu có thể tự học để mở rộng, nâng cao kiến thức, sẽ giúp các em học môn Ngữ văn tốt hơn và có sự chuẩn bị tốt hơn khi học. Ngoài ra để nâng cao kỹ năng viết văn các bạn xem thêm: Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình, bạn bè, thầy cô.

Cảm nghĩ về một người thân yêu nhất

    Phát biểu cảm nghĩ về người em yêu quý nhất

    Ai đó từng nói rằng tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất thảy. Ai trong cuộc sống cũng đều có tình cảm đặc biệt của mình. Và hôm nay khi đặt bút xuống, em xin được bộc lộ những tình cảm của mình dành cho mẹ, người em yêu quý nhất trên đời.

    Mẹ em năm nay đã ngoài ba mươi tuổi. Mẹ có mái tóc đen dài nhưng giản dị, lúc nào mẹ cũng búi sau đầu. Me có một gương mặt phúc hậu, lúc nào cũng mỉm cười nhìn chúng em đầy thân ái. Nhưng em yêu nhất là đôi mắt mẹ. Mắt có đôi mắt bồ câu, không lúc nào ngơi ngóng trông, quan tâm đến mọi người trong gia đình. Bao những to toan nhọc nhằn, mẹ thường giấu vào đôi mắt. Mẹ chịu đựng mẹ chẳng nói, nên em sợ làm cho mắt mẹ buồn.

    Ngày ngày mẹ cần cù một nắng hai sương ngoài đồng. Sự vất vả in hắn lên dáng hình và đôi bàn tay mẹ. Đôi bàn tay làm lụng vất vả, đầy những vết chai và đôi khi sưng tấy, nhưng mẹ vẫn đặt lên mái tóc em một cử chỉ ân cần, và như cách mẹ tháo vát mọi công việc gia đình. Mỗi khi nhìn đôi bàn tay ấy , em lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

    Mặc dù rất bận rộn với công việc nhưng việc gia đình và bà con lối xóm mẹ đều thu vén tất cả. Đối với bà con lối xóm mẹ đối xử đầy nghĩa tình gắn bó. Khi hàng xóm có việc gì mẹ đều giúp đỡ mọi người. Chính vì thế mẹ đều được mọi người yêu quý. Đối với gia đình mẹ chăm lo từ những việc nhỏ nhất. Những giây phút gia đình quây quần bên bữa cơm mẹ nấu là những giây phút hạnh phúc nhất. Mẹ còn lo cho chúng em tự truyện học hành, vệ sinh cá nhân và dạy dỗ chúng em những điều hay lẽ phải. Chúng em luôn được nhận rất nhiều tình thương của mẹ.

    Nhưng em đã có lần làm cho đôi mắt mẹ buồn. Một lần khi được mẹ đưa em đến trường, khi thấy mấy đồng tiền trong túi áo mẹ, em đã nảy sinh những ham muốn về những chiếc kẹo xanh đỏ mà đã lấy cắp của mẹ. Và trên đường đi bộ về nhà em đã rất hối hận. Em biết mẹ đã biết nhưng kì lạ là mẹ chẳng nói gì, mẹ không mắng em, mẹ vẫn nhìn em bằng đôi mắt thân ái. Nhưng em thấy trong đôi mắt mẹ buồn. Em bỗng òa lên khóc nức nở, em xin lỗi mẹ em đã thấy hối hận vô cùng. Mẹ chỉ ôm em vào lòng và nói rằng mẹ rất vui khi em biết mình sai và nhận lỗi. Mẹ không mắng em vì mẹ muốn em tự nhận ra lỗi lầm của mình.” Ai trong cuộc đời đều có lỗi lầm, điều quan trọng là ta có biết nhận ra và sửa sai. Chính vì thế mà con người ta mới trưởng thành. Mẹ vẫn sẽ yêu và thương các con vì các con là con của mẹ”. Sự im lặng cũng chính là sự nghiêm khắc mẹ trao cho em. Ngay từ lúc đó em đã tự dặn lòng không bao giờ được làm cho mẹ không vui.

    “Công cha như núi thái sơn
    Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”

    Tình cảm cha mẹ dành cho ta là vô bờ bến, mà dù có thế nào ta cũng không thể đong đếm được. Em rất biết ơn khi được là con của mẹ. Em sẽ không làm cho mẹ buồn mà khiến mẹ tự hào về em. Sau này dù có đi đến phương trời nào, em vẫn sẽ vững tin và cố gắng vì em biết vẫn luôn có đôi mắt mẹ ở phía sau đang hướng về em.

    Phát biểu cảm nghĩ về một người thân của em

    rong tuổi thơ của con người, sẽ có biết bao nhiêu điều đẹp đẽ và cảm động làm giàu có thêm tâm hồn trẻ thơ. Và những người thân yêu trong gia đình chính là những người sẽ tạo nên cho thế giới tuổi thơ của chúng ta một khoảng trời yêu thương đẹp nhất. Một trong những người thân yêu mà em luôn yêu mến và biết ơn chính là bà ngoại của em.

    Bà ngoại của em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Mẹ em thường lo lắng về sức khỏe của bà, nhưng bà vẫn cười vang khi nghe mẹ dặn dò bà giữ sức khỏe. Bà hay đi chùa và làm nhiều việc từ thiện, mà theo như bà khẳng định: “Đi làm việc thiện như thế, bà thấy khỏe hơn cứ ru rú ở nhà”. Em nghĩ có lẽ đúng như thế. Dáng bà em còn nhanh nhẹn lắm. Mái tóc của bà điểm hoa râm, gương mặt có nhiều nếp nhăn, nhưng đôi mắt tinh anh và giọng nói dứt khoát của bà khiến cho em có cảm giác bà em còn rất trẻ khỏe. Em cảm thấy vui vì điều đó. Mỗi lần về thăm bà, em lại cùng bà ngồi bên cửa nhà, năn nỉ bà kể cho em nghe những chuyện ngày xưa, và cả chuyện bà đi chùa, chuyện ăn chay, niệm Phật. Có những chuyện bà kể, còn khó hiểu với em, nhưng em rất thích nghe giọng bà kể thánh thót khi lên giọng, xuống giọng thật hấp dẫn.

    Trong suốt những năm tháng em học tiểu học và lên cấp hai, nhiều lần ba mẹ đưa em về quê thăm bà. Bà thấy cả nhà em về thì mừng vui lắm. Vì bà ngoại em sống một mình trong ngôi nhà nhỏ ở Bình Dương. Mẹ em và các cậu đều công tác ở thành phố Hồ Chí Minh, khoảng một vài tuần thì mọi người thay nhau về thăm và chăm sóc bà. Em cứ hay hỏi: “Bà ơi, ở một mình như vậy, bà có buồn không? Có sợ không?”. Khi nghe câu hỏi, bà em mỉm một nụ cười hiền từ rổi bảo: “Buồn đấy, cháu ạ! Nhưng dần dần cũng quen đi. Ở quê thì ấm cúng, không đến nỗi cô quạnh”. Em nghĩ bà nói đúng, vì em thấy bà em có nhiều người bạn cùng lứa tuổi làm hàng xóm. Các ông, các bà thường ghé nhà thăm hỏi khi gia đình em về quê thăm bà. Nhưng em vẫn cảm thấy thương bà lắm. Em muốn về quê thăm bà nhiều hơn, mong các cậu của em sắp xếp thời gian về bên bà thật nhiều. Nhất là khi cô giáo dạy Văn của em đọc cho chúng em nghe câu ca dao:

    “Mẹ già ở túp lều tranh
    Sớm thăm tối viếng mới đành dạ con”.

    Bà em không ở túp lều tranh, nhưng em biết bà sẽ rất vui khi con cháu ríu rít trong nhà. Em càng thương bà và mong mỏi được về bên bà, ngồi nghe bà kể chuyện và nhổ những sợi tóc đã bắt đầu bạc trắng cho bà em.

    Bà em không phải chỉ là người bà hiền từ mà em yêu quý vô bờ bến, bà còn rất nghiêm khắc khiến cho em phải kính trọng và có phần nể sợ. Có lần, khi bà lên thành phố thăm ba mẹ và em, bà nhìn thấy bàn học của em bừa bộn, trong ngăn bàn đầy rác. Bà đã nhất định yêu cầu em phải tự tay dọn ngay, mặc cho mẹ em bảo: “Cháu nó đang bận học. Bà cứ để đấy, tí con xếp lại cho cháu”. Bà nghiêm nghị nói: “Những việc cá nhân, cháu phải tự biết làm. Nếu cứ ỉ lại ba mẹ, sau này sẽ khó thành người chăm chỉ và tự lập”. Dù ấm ức, nhưng sợ bà giận, em phải tự mình dọn dẹp bàn học. Nhưng sau khi làm việc đó, tự nhiên em thấy vui, và thấy bà em nói chẳng sai. Một lần khác, bà em nhìn thấy em gắt gỏng với một bà lão bán vé số, khi bà cụ chìa xấp vé số qua hàng rào để mời bà em mua, mà bà em từ chối mãi nhưng bà cụ kia cứ nằn nì. Em bực bội bảo: “Bà cháu đã nói không mua, sao bà cứ mời dai thế”. Sau đó, bà em đã giận em cả buổi, vì theo bà: “Làm người phải lễ phép và nhân hậu. Cháu chẳng thương người nghèo khó đã đành, lại còn không lễ phép với người lớn tuổi bằng bà. Bà buồn lòng quá”. Em nhìn thấy đôi mắt của bà đầy ánh giận, đôi môi bà run run, thì biết mình sai thật rồi. Nhất là khi bà em quay người đi vào nhà, không nói gì với em nữa. Tối hôm ấy, sau bữa ăn, em lấy hết can đảm đến xin lỗi bà và hứa rằng em sẽ không bao giờ làm như thế nữa. Đến lúc đó, bà em mới ôn tồn khuyên nhủ rồi tha lỗi cho em.

    Thế đấy, tuổi thơ của em thật đẹp vì có bà. Bà đem cho em tình thương, bà đem cho em cách sống trung thực và nhân hậu. Em luôn kính trọng và yêu quý bà em vô bờ bến. Em mong sao bà em sẽ khỏe mạnh và vui tươi mãi, để kể cho em nghe những câu chuyện thú vị, và dạy cho em những điều đúng đắn trong cuộc sống này.

    Cảm nghĩ về anh trai yêu quý

    “Dân gian ta có câu ca dao:

    Anh em như thể tay chân
    Rách lành đùm bọc, đỡ đần có nhau.”

    Đối với một đứa em gái có một người anh trai, em như càng thấm thía câu nói này hơn. Và hôm nay, em muốn dành những tình cảm chân thật nhất để nói về người anh trai mà em rất mực yêu quý.

    Anh trai em năm nay đã sang tuổi mười chín, lớn hơn em bảy tuổi. Giờ anh đang là sinh viên Đại học nhưng anh vẫn hướng sự quan tâm của mình về đứa em gái như em. Anh có vóc người cao ráo, tính tình hiền lành, lại rất cưng chiều em gái. Mẹ em còn bảo anh yêu thương em như vậy sẽ có ngày em quen mà sinh hư, những lúc thế anh chỉ cười cười rồi xoa nhẹ mái tóc của em. Thấy vậy, mẹ chỉ khẽ thở dài vì mẹ biết, dù có nói gì thì anh cũng không thể thay đổi.

    Anh đã đi học xa nhà được khoảng hai năm, trong thời gian ấy ngày nào em cũng nhớ anh rồi gọi điện thoại chuyện trò với anh rất nhiều. Có khi, nghe giọng anh vô cùng mệt mỏi nhưng không khi nào anh trách mắng hay cắt ngang cuộc điện thoại cả. Do không tinh ý nên mãi sau này, em mới nhận ra. Khi anh còn ở nhà, vì quá quen với sự yêu thương nên em xem đó là điều hiển nhiên, thế nhưng giờ anh đi học xa, em lại thấy nhớ những kỉ niệm mà anh em đã có cùng nhau. Khi có bài tập khó, anh chính là người gia sư tuyệt vời giúp em hiểu và giải tốt những bài tập được giao. Lúc cả nhà đi vắng, anh lại kiên nhẫn ngồi xem rồi bình luận với em những tập phim hoạt hình mà anh chẳng hề yêu thích…Cứ mỗi lần em nghịch ngợm bị mẹ mắng, hay bị điểm kém, gặp chuyện không vui khi đi học, anh lại là người vỗ về an ủi. Anh thường cho em cái bánh hay cái kẹo, rồi dỗ dành em nín khóc. Tuy vậy, anh cũng rất nghiêm khắc. Nếu em làm sai một việc gì, anh sẽ không bao che mà sẽ dạy bảo em việc gì nên làm và việc gì nên tránh dùng một gương mặt nghiêm nghị. Đối với anh, em lúc nào cũng là một cô bé, dù yêu thương nhưng không được nuông chiều quá mức. Anh vừa cứng rắn, mạnh mẽ, nghiêm khắc như ba, lại có chút gì dịu dàng, hiền hậu từ mẹ nên đối với em, anh chính là người mà em yêu quý nhất trong gia đình.

    Anh là người gần gũi với em nhất trong gia đình, luôn bên em mỗi khi em ốm đau, bệnh tật. Có lần cả gia đình đi vắng mà em lại sốt cao, anh đã cõng em chạy một quãng đường dài để đến trạm y tế. Nhìn tấm lưng rộng lớn của anh ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt lo lắng đến hoảng sợ, em lại càng thêm yêu quý anh hơn. Nếu không có anh trong lúc đó, có lẽ bệnh tình của em khó lòng mà thuyên giảm.

    Dù anh có đi học xa nhưng tình cảm anh em vẫn luôn bền chặt. Em hi vọng sau này khi đã lớn lên, anh vẫn luôn bên cạnh để an ủi, giúp đỡ em mỗi khi em gặp khó khăn trong cuộc sống. Còn bây giờ, em chỉ mong muốn anh học thật tốt để có thể trở thành người giúp ích cho đất nước sau này.

    Viết một bài văn bày tỏ cảm xúc về một người thân mà em yêu quý

    Bài làm mẫu 1

    Có người đã từng nói rằng: “Tình thương yêu của người mẹ là nguồn năng lượng cho phép một người bình thường có thể làm những chuyện phi thường”. Câu nói đã cho thấy tầm quan trọng của người mẹ đối với mỗi người.

    Mẹ của tôi là một giáo viên dạy môn Ngữ văn. Năm nay, mẹ ba mươi tám tuổi. Tôi cảm thấy mẹ rất xinh đẹp. Dáng người của mẹ mảnh mai. Mái tóc đen nhánh và mềm mượt. Khuôn mặt trông rất phúc hậu. Hàm răng đều, trắng bóng. Ánh mắt của mẹ luôn dịu hiền. Đôi bàn tay đã nhiều vết chai sần. Mẹ là một người phụ nữ dịu dàng, đảm đang nhưng cũng rất nghiêm khắc.

    Công việc dạy học khá bận rộn. Dù vậy, mẹ vẫn luôn quan tâm, chăm sóc mọi người trong gia đình. Mẹ được rất nhiều học sinh quý mến. Mỗi ngày kỉ niệm, rất nhiều học sinh đến thăm. Điều đó khiến tôi tự hào lắm.

    Tôi còn nhớ hồi bé mình rất nghịch ngợm. Đôi lúc, tôi đã gây ra những lỗi lầm khiến mẹ rất buồn lòng. Nhưng mẹ không trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Những lúc tôi bị ốm, mẹ ở bên chăm sóc cho tôi. Khi rảnh rỗi, mẹ còn dạy cho tôi cách nấu ăn, rửa bát hay giặt quần áo. Mẹ đã dạy cho tôi rất nhiều bài học bổ ích. Tôi coi đó là hành trang quý giá cho bản thân.

    Tôi và mẹ cũng đã có những kỉ niệm đẹp đẽ. Ngày đầu tiên đi học, tôi được mẹ đưa đến trường. Lời động viên của mẹ khiến tôi tự tin hơn khi bước vào lớp học. Tôi vẫn còn nhớ mãi ánh mắt động viên cùng cái ôm ấm áp của mẹ. Những ngày tháng sau này, mẹ cũng luôn đồng hành cùng với tôi. Tôi với mẹ giống như những người bạn vậy. Bất kể chuyện gì, tôi cũng có thể chia sẻ cho mẹ. Nhiều lúc thấy mẹ vất vả, tôi thấy thương mẹ thật nhiều. Tôi cố gắng giúp đỡ mẹ những công việc nhà đơn giản để mẹ có thời gian nghỉ ngơi. Những ngày cuối tuần, hai mẹ con sẽ cùng đi chơi. Tôi luôn mong muốn mẹ khỏe mạnh và vui vẻ.

    Tình yêu của mẹ dành cho tôi thật vĩ đại. Tôi cảm thấy biết ơn và trân trọng điều đó. Tôi tự nhủ phải cố gắng hoàn thiện bản thân để mẹ sẽ cảm thấy tự hào về mình. Mẹ chính là người tôi cảm thấy yêu thương nhất trên đời.

    Bài làm mẫu 2

    Nếu có ai hỏi, trên cuộc đời này, điều gì làm tôi luyến tiếc nhất và muốn sửa chữa nhất; tôi sẽ không ngần ngại trả lời đó là những lần tôi mắc lỗi làm cho mẹ buồn lòng. Đối với tôi, mẹ là người tôi yêu thương nhất trên cuộc đời này. Mẹ không những là người sinh ra tôi và nuôi dưỡng tôi khôn lớn, mẹ còn là tấm gương sáng để tôi học tập và noi theo.

    Mẹ tôi là một người phụ nữ giản dị, mộc mạc không yêu kiều nhưng lại vô cùng đáng mến. Mẹ ngoài 40 tuổi rồi nhưng trông vẫn còn rất trẻ trung hơn nhiều so với tuổi thật. Nước da ngăm đen vì nắng gió để kiếm tiền nuôi chị em tôi khôn lớn. Khuôn mặt trái xoan và chiếc mũi thấp nhưng lại rất hợp nhau. Chính tôi cũng phải ghen tị vì mái tóc đen óng mượt như được chăm sóc rất tỉ mỉ của mẹ. Ở mẹ toát lên một vẻ đẹp tự nhiên nhưng lại rất cuốn hút.

    Mẹ tôi là điển hình của người phụ nữ mang những vẻ đẹp thuần Việt. Ở mẹ hội tụ đầy đủ “công – dung – ngôn – hạnh”. Mẹ sống chan hòa với làng xóm và được mọi người yêu quý, đối với chị em tôi, mẹ là người dịu dàng, ân cần quan tâm chăm sóc dạy dỗ. Việc trong nhà cũng một tay mẹ vun vén ngăn nắp sạch sẽ chẳng mảy may hạt bụi nào. Nhờ có sự dạy dỗ của mẹ, tôi học được nhiều thứ và có thể tự tay làm những công việc trong gia đình. Mẹ khéo léo động viên hai chị em tôi học hành nên năm nào chúng tôi cũng đạt danh hiệu học sinh giỏi và luôn chào hỏi, đối xử lịch sự với mọi người. Ở trong làng, họ ngưỡng mộ mẹ tôi rất nhiều vì cách mẹ sống, cách mẹ dạy dỗ con cái và cách mẹ đối nhân xử thế.

    Trước đây, tôi khá bướng bỉnh và cá tính. Tôi luôn cho rằng những suy nghĩ và hành động của mình là đúng đắn. Điều này khiến mẹ tôi đã nhiều lần phiền lòng. Tuy nhiên mẹ không mắng hay nghiêm khắc trừng trị tôi. Vì mẹ vốn là người vui vẻ, tràn đầy năng lượng nên rất ít khi tôi thấy mẹ phiền não hoặc cũng có thể mẹ giấu điều đó đi và dành tặng cho chị em tôi những sự ngọt ngào. Nhưng tôi càng lớn càng bướng bỉnh. Mỗi lúc tôi có hành động không đúng đắn tôi lại thấy mặt mẹ tôi trùng xuống, niềm vui tan biến trên khuôn mặt ấy thay vào đó là nét trầm tư khác đến lạ lùng. Vì tôi là người hay để ý đến cảm xúc của người khác, nhất là với người vui vẻ mà tôi yêu thương nhất này. Mỗi lần nhìn nỗi buồn thoáng trên mặt mẹ, tôi lại tự suy ngẫm về những lời nói, hành động của mình. Đợi đến khi niềm vui trở lại trên khuôn mặt ấy, tôi lại sà vào lòng mẹ và hỏi: “Con hành động như thế là sai đúng không mẹ? Con sợ làm mẹ buồn.” Những lúc như thế, mẹ thường xoa đầu tôi và nói: “Con biết sai là tốt con ạ. Mẹ biết con mẹ không phải là người như thế, mẹ tin con có thể điều chỉnh hành vi của mình đúng đắn.” Chính cái cách ân cần, nhỏ nhẹ này của mẹ, giờ đây tôi đã khôn lớn hơn rất nhiều. Tôi biết cư xử hơn và tôi biết mẹ luôn tự hào về tôi.

    Đã có những khoảng thời gian mẹ con sống xa nhau vì bố mẹ đi làm xa và tôi sống cùng ông bà. Với một đứa trẻ như tôi hồi đó, tôi chỉ buồn và nhớ mẹ nhưng cũng tan nhanh vì sự hồn nhiên và ham chơi của mình. Tuy nhiên tôi biết mẹ luôn canh cánh trong lòng vì những ngày tôi con bé xíu mà không được mẹ chăm sóc. Tôi luôn cố gắng sống tốt hơn để mẹ yên tâm. Mẹ thương con gái hơn ai hết, mẹ luôn sợ tôi buồn hay vất vả. Cứ nghĩ đến việc sau này tôi ra đời, rời xa vòng tay mẹ, mẹ lại không nỡ đành vì đâu ai muốn thấy con mình chịu khổ.

    Tôi luôn tự hào mình có một người mẹ thật tuyệt vời như thế. Cuộc sống tuy còn nhiều biến cố khó lường nhưng tôi luôn mong mẹ trẻ khỏe và sống tốt như bây giờ. Mẹ mãi là bức tượng đài vững chãi trong lòng tôi, soi sáng cho tôi trên con đường của mình. Chính tình yêu thương to lớn của mẹ là động lực để tôi vươn lên sống tốt và cố gắng để sau này có thể đền đáp công ơn đó. Cho dù sau này có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì mẹ vẫn sống mãi trong lòng tôi.

    Viết bài văn biểu cảm về người thân yêu nhất

    Những ngôi sao thức ngoài kia
    Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con
    Đêm nay con ngủ giấc tròn
    Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.

    Những câu thơ trên đã nói lên được tình yêu thương và hi sinh vô bờ bến của những người mẹ. Dù cho người đó bao nhiêu tuổi, làm công việc gì, tình cách như thế nào. Thì khi đã là một người mẹ, người đó sẽ mãi luôn là một người mẹ thương yêu con vô điều kiện. Mẹ của em cũng là một người phụ nữ như thế.

    Mẹ em là một người phụ nữ miền Tây chân chất, thật thà. Do gia đình nghèo khó, nên từ bé mẹ đã phải làm việc vất vả. Đôi bàn tay mẹ thô ráp, làn da mẹ nâu sạm đi vì nắng và gió. Những khổ cực, vất vả hằn lên đôi mắt mẹ. Em thường nghe trong tiếng bà bỏm bẻm nhai trầu, cái tặc lưỡi, tiếc rẻ: Con này, số nó khổ… Quanh năm, mẹ chẳng có lúc nào ngơi nhàn. Làm ruộng, làm vườn, mò cua bắt ốc, rồi chăn nuôi một đàn lợn nái ở sau nhà. Lại cả dọn dẹp, chăm sóc cho gia đình với hai đứa con thơ nữa.

    Vất vả là thế, nhưng mẹ chẳng bao giờ than thở hay buồn chán cả. Mẹ thường bảo: Mẹ đã sướng hơn bao người rồi, vì mẹ có một gia đình hạnh phúc. Niềm hạnh phúc ấy do chính mẹ em xây dựng nên bằng tình yêu thương. Tình yêu thương ấy em cảm nhận rõ ràng qua từng cử chỉ, hành động, dù mẹ không bao giờ nói những lời ngọt ngào như trên phim. Em cảm nhận được tình thương của mẹ qua chiếc áo trắng sạch sẽ, thơm mùi nắng mới. Qua hộp cơm ngon lành, gọn gàng trong túi. Qua những cái vuốt ve nhẹ nhàng, nâng niu của mẹ khi buộc tóc cho em. Và qua cả những ánh mắt, những nụ cười hiền từ. Ánh mặt mẹ khi nhìn em ngọt ấm như những giọt mật ong vậy. Nó khiến em cảm thấy hạnh phúc vì được yêu thương.

    Ấy thế nên, chẳng có gì lạ, khi em yêu quý mẹ đến như thế. Em yêu những món ăn bình đạm mẹ nấu, yêu những lời nhắc nhở dài dòng của mẹ, yêu chiếc áo hoa nhiều màu mẹ thường mặc khi ra chợ, yêu nụ cười hằn đầy những vết chân chim. Mỗi ngày, em luôn cố gắng để mẹ được vui, được hạnh phúc. Để một ngày, bà không còn tặc lưỡi những câu vu vơ rằng số nó khổ nữa. Bắt đầu từ những hành động nhỏ như giúp mẹ nhặt rau, quét nhà, gấp áo quần, tâm sự cùng mẹ… Và rồi, chắc chắn một ngày không xa, em sẽ giúp mẹ được những điều lớn lao hơn nữa. Đơn giản bởi vì mẹ là người em yêu quý nhất trên cuộc đời này.

    Cảm nghĩ về một người thân yêu nhất – Bà

    Bài tham khảo mẫu 1

    Mỗi lần trời trở rét là nội của tôi lại đau. Như những lần còn ở dưới quê, lần này cũng thế, tôi ngồi cạnh vừa kể chuyện vừa bóp chân cho nội. Thỉnh thoảng, nội mở mắt nhìn tôi cười rất hiền từ.

    Năm tuổi, từ thành thị tôi về quê sống với nội theo yêu cầu của bố. Bố tôi nói, nội ở quê một mình buồn lắm, không ai trò chuyện lúc rảnh rỗi, cũng tội. Thế là tôi chuyển hẳn về sống ở quê. Căn nhà nhỏ tự dưng có hai bà cháu. Những lúc đi chợ xa, nội gửi tôi sang bên nhà hàng xóm. Tuy là con gái nhưng tính tôi thì nghịch hệt con trai nên mỗi khi tôi tung tăng, chạy nhảy cùng với lũ bạn trong làng về là nội lại phải lôi ngay tôi đi tắm. Tôi ghét tắm thế nên mỗi lần như vậy chẳng khác nào tôi đang hành nội. Những lúc rảnh rang, nội lại kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích. Chuyện cô Tấm hiền lành, Thạch Sanh dũng cảm, chuyện thằng Lý Thông ở ác… Sau mỗi lần như thế, nội lại khuyên tôi: sau này lớn lên cháu phải chăm chỉ, hiền lành, tốt bụng. Có vậy, cháu mới được nhiều người yêu mến.

    Những ngày tháng ở quê, nội thường nhờ một anh hàng xóm sang dạy chữ cho tôi. Buổi tối, tôi thường sợ ma, trốn không học bài đi ngủ sớm. Nội kiên nhẫn thắp đèn thức cùng tôi. Nội nói: rèn nét chữ cũng là rèn nết người cháu ạ! Thế là tôi lại cặm cụi ngồi tập viết. Nhưng chính vì thế mà giờ đây tôi phải cảm ơn bà bởi nếu không có những hôm như vậy thì chữ tôi chắc bây giờ xấu lắm. Và quan trọng hơn là nhân cách tôi sẽ ra sao?

    Năm ấy, mẹ tôi sinh thêm em bé. Khi em cứng cáp, bố về quê nội. Bố ở lại thăm bà mấy bữa, sửa lại hàng rào, lợp lại ngói cho bà. Tới ngày chuẩn bị lên thành phố, bố bảo tôi lên trên ấy mấy bữa để giúp mẹ tôi chăm sóc em khi bố đi công tác. Tôi không muốn rời xa nội, nhưng nội cứ dỗ dành tôi lên trên ấy với mẹ ít ngày rồi trở lại. Thế là tôi lại về thành phố. Lúc bố đi công tác vừa xong cũng là lúc tôi đến tuổi phải bước chân đến lớp. Ở quê nội trường học rất xa, nội lại già và yếu nên bố quyết định tôi không về quê nữa. Tôi sẽ ở lại và học ở đây. Tôi đành chấp nhận. Tôi yêu nội lắm, hình ảnh nội luôn hiện lên trong tâm trí của tôi – một người bà hiền từ, nhân hậu. Suốt những năm xa nội tôi luôn tự hỏi: không biết nội có thay đổi nhiều không? Tôi muốn đặt cho nội hàng loạt câu hỏi để nói lên niềm khao khát được về thăm nội của tôi.

    Tôi học ở thành phố đến năm lớp bảy thì bố đón hẳn nội ra sống với nhà tôi. Ngày đón nội, tôi theo bố mãi ra ga. Tôi vui mừng lắm. Tôi cứ mơ màng hình dung về nội. Nhưng khi nội bước ra khỏi toa tàu, tôi không thể cầm được hai dòng nước mắt. Nội đã già hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của tôi. Lưng nội đã còng rạp xuống, da mặt nhăn nheo, duy chỉ có ánh mắt và nụ cười của nội là không thay đổi. Nó vẫn gợi sự hiền từ và nhân hậu như xưa.

    Những ngày sau đó, tôi không giấu nổi sự vui mừng vì được sống trong vòng tay thương yêu của nội. Nhưng nội thì có vẻ khó khăn để làm quen với cuộc sống mà tôi biết là nội không hoàn toàn mong muốn. Bố cũng như tôi rất hiểu điều này nên thường xuyên an ủi nội. Lâu dần, nội đã quen và sống vui hơn.

    Giờ đây, tôi thực sự vô cùng hạnh phúc vì không phải xa nội nữa. Nội ơi! Giờ con đã lớn, con đã học Trung học phổ thông. Con đã dần hiểu được những lời dạy của nội khi xưa về việc rèn giũa nết người. Con sẽ làm cho nội vui trong suốt quãng đời từ đây của nội. Mong sao những việc làm của con sẽ làm vơi đi những nhọc nhằn của nội khi xưa.

    Bài tham khảo mẫu 2

    Nếu có ai hỏi tôi rằng một trong những người mà tôi yêu thương nhất là ai thì tôi sẽ trả lời rằng đó là bà nội.

    Bà tôi là người nhân hậu và hiền từ nhưng gần như suốt cuộc đời của bà chỉ là những khó khăn và bệnh tật. Tôi thương bà lắm! Tôi thương cái mái tóc xoăn xoăn điểm bạc của bà, thương cái dáng đi chầm chậm mà khập khiễng của bà. Bảy mươi tuổi mà tôi trông bà có vẻ già hơn so với người cùng tuổi. Tôi có được nghe bố kể rất nhiều về bà – một con người chăm chỉ và chất phác. Bà đã tần tảo nuôi hai người con trai khôn lớn trong khi ông tôi đi bộ đội. Đến khi bố tôi có con thì bà lại vất vả trông cháu nhưng bố tôi nói bà lại thấy đó chính là niềm vui của bà.

    Khi chưa ngã bệnh, bà tôi còn đi làm lao công cho một cơ quan nhỏ để mong sao kiếm được chút tiền giúp đỡ phần nào cho gia đình tôi khi khó khăn. Bà còn hay mua quà cho anh em tôi, những món quà dù là nhỏ nhưng đầy ý nghĩa như cái đồng hồ báo thức để cho tôi đi học hay những gói kẹo, gói bánh… Từ việc ấy cũng đã đủ để tôi hiểu bà yêu thương anh em chúng tôi đến chừng nào!

    Tôi còn biết có lúc đi ra chợ bà nhìn thấy một người ăn xin nghèo khổ thì không bao giờ bà quay lưng lơ đi mà bà sẵn sàng rút ra một tờ tiền trong ví của mình, gấp gọn làm đôi rồi bỏ vào nón của người ăn xin đó. Tôi thật cảm phục trước tấm lòng yêu thương vô hạn và trái tim rộng mở của bà luôn rộng mở đối với bất kỳ ai!

    Bà tôi còn là một người rất yêu thiên nhiên nữa. Trong khoảng hiên nhỏ trước nhà bà lúc nào cũng chật đầy những chậu hoa nhài toả hương thơm ngát, những cây ớt nhỏ chi chít những quả xanh, vàng … Bởi vì bà tôi từng bảo: “Thiên nhiên giúp tâm hồn ta trong sáng hơn, giúp tinh thần ta thoải mái hơn.”

    Lần nào về thăm bà tôi cũng ngả đầu vào vai bà và tâm sự mọi chuyện của mình. Có lúc tôi ôm bà khóc thút thít rồi bà cũng xoa đầu tôi an ủi. Những khi ấy tôi bỗng cảm thấy bà như đang truyền một hơi ấm tinh thần cho tôi, giúp tôi có thêm nghị lực để vượt qua chuyện buồn.

    Nhưng rồi một tin sét đánh đã đến với gia đình chúng tôi. Trời ơi! Bà tôi bị ung thư giai đoạn cuối và sẽ không chữa khỏi được. Sao mà ông trời lại bất công với bà đến thế ạ!

    Mỗi lần tôi đến chơi, tôi đều thấy bà cười nhưng trong lòng tôi luôn lo lắng rằng ẩn sau nụ cười đó là nỗi đau về thể xác đang dằn vặt bà tôi. Bà vẫn lạc quan và yêu đời quá! Bà chỉ đang cố gắng tỏ ra vui vẻ cho tôi đỡ buồn. Tôi biết cơn đau đó đã hành hạ bà tôi suốt hàng tháng trời. Bà ơi! Mỗi khi nhìn thấy bà lên cơn đau quằn quại cháu chỉ còn biết chạy lại mà xoa bóp cho bà và chỉ biết oà khóc như một bé lên ba. Giá mà khi đó cháu có thể làm gì hơn những việc ấy để cho bà đỡ đau để cho bà đỡ khổ bà ạ!

    Và đến ngày giáng sinh cách đây hai năm, bà tôi đã vĩnh viễn ra đi, đi về một nơi rất xa mà không bao giờ quay trở lại. Đây là lần đầu tiên cháu biết đến sự mất mát. Sự mất mát làm thành khoảng trống trong con tim cháu. Sự mất mát mới to lớn làm sao khi cháu phải cách xa một người mà cháu yêu thương nhất. Bà nội ơi! Sao bà lại bỏ cháu mà đi vậy bà?

    Bây giờ, mỗi khi nhớ đến bà, cổ họng cháu lại thấy tắc nghẹn và mắt cháu lại cay xè bà ạ! Bà đã cho cháu bài học thật quý giá: Ta hãy trân trọng từng phút giây dù là nhỏ nhất khi ở cạnh ngườI mà minh yêu thương.

    Cháu muốn nói hàng ngàn lần rằng: Cháu yêu bà! Hình ảnh bà sẽ mãi mãi nằm trong tim cháu.

    Bài tham khảo mẫu 3

    Bà em đã gần bảy mươi tuổi. Dáng bà cao và tóc vẫn còn đen lắm. Bà luôn quan tâm đến em từ bữa ăn đến giấc ngủ. Sáng nào bà cũng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho em, hôm thì cơm rang, hôm lại xôi hoặc bánh mì. Buổi trưa, bà lại nấu ăn chờ em đi học về.

    Bà ngoại em là người rất nghiêm khắc. Bà luôn nhắc em phải đi học và ăn ngủ đúng giờ, giờ nào làm việc ấy. Có những lúc em đi xin bà đi chơi nhưng về muộn, bà nhắc nhở em và yêu cầu em viết bản kiểm điểm sau đó đọc cho bà nghe. Bà không bao giờ mắng hay nói nặng lời với em, bà bảo em là con gái nên chỉ cần bà nói nhẹ là phải biết nghe lời. Có những lúc em được điểm kém, bà giận lắm, bà bảo em phải luôn cố gắng học để bố mẹ ở xa yên tâm làm việc. Cuộc sống tuy thiếu thốn tình cảm của bố mẹ, nhưng bù lại em lại nhận được tình yêu thương chăm sóc của bà ngoại, điều đó làm cho em cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

    Những buổi chiều cuối tuần, được nghỉ học, em lại giúp bà công việc gia đình như dọn dẹp nhà cửa, rửa bát và nhổ tóc sâu cho bà. Buổi tối hai bà cháu cùng xem phim, và bà lại kể cho em nghe về lịch sử và có rất nhiều những kỉ niệm trong quá khứ của bà. Bà là người dạy em tất cả mọi điều trong cuộc sống từ nết ăn, nết ở sao cho vừa lòng mọi người. Chính vì điều này nên dù ở trên trường hay ở nhà, em vẫn luôn được mọi người khen là con ngoan, trò giỏi. Mỗi lần đi họp phụ huynh cho em, bà vui lắm, vì thành tích học tập của em luôn đứng nhất, nhì lớp. Khi về tới nhà, bà thường gọi điện báo tin cho bố mẹ em biết về kết quả học tập của em, và bố mẹ lại khen ngợi em.

    Em luôn trân trọng và biết ơn bà ngoại của em, bởi bà là người đã vất vả nuôi dạy em nên người. Em tự hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để bà và bố mẹ luôn cảm thấy hài lòng và tự hào về em.

    Bài tham khảo mẫu 4

    Bố mẹ tôi công tác xa quê, công việc khiến bố mẹ tôi phải thường xuyên thay đổi chỗ ở. Vì thế, năm tôi lên ba tuổi, bố mẹ cho tôi về ở với bà nội.

    Năm đó, bà tôi đã gần bảy mươi tuổi. Bà tôi lưng hơi còng, nên trông bà rất già. Tôi ở cùng với anh trai và bà nội. Buổi sáng, bà đưa anh trai tôi đến trường rồi lại đưa tôi đến trường Mẫu giáo. Buổi trưa, bà đi đón cả hai anh em. Còn buổi chiều bà cho chúng tôi tha hồ chơi đùa với những đứa trẻ cùng xóm.

    Bà tôi có khuôn mặt rất hiền từ và một cặp mắt rất nhanh nhẹn. Bà thuộc nhiều ca dao, tục ngữ, câu đố, hò vè, nhất là truyện Nôm. Bà thuộc từ câu đầu đến câu cuối của cuốn “Truyện Kiều”. Bà đọc Kiều không sai một câu nào, tôi mượn được của cô giáo dạy Văn tôi hồi lớp 9 cuốn Truyện Kiều để xác minh điều này. Bà còn kể chuyện Hoàng Trừu, truyện Phạm Công – Cúc Hoa, Phạm Tải – Ngọc Hoa… Kho tàng truyện cổ tích của thì vô cùng phong phú. Đêm nào tôi cũng được nghe bà kể chuyện. Và mỗi đêm là một câu chuyện mói. Khi kể chuyện bà thường hỏi ý kiến của tôi về các nhân vật rồi bà giảng giải, theo cách của bà, nhiều khi khác với sự giảng giải của cô giáo, về các câu chuyện. Tôi rất thích thú phần bình luận của bà. Hằng đêm, một bàn tay bà phe phẩy chiếc quạt làm bằng lá cọ (bà không thích quạt điện vì nó làm bà thấy mệt), một tay bà lùa xuống dưới mớ tóc cháy nắng của tôi gãi nhẹ. Đó là cảm giác mà tôi thích nhất. Giọng kể chuyện rủ rỉ của bà bên tai đưa tôi vào những giấc ngủ êm đềm với bao nhiêu điều tốt đẹp. Bình thường, bà tôi rất khoẻ mạnh, bà chăm sóc cả hai anh em tôi rất chu đáo, khiến chúng tôi luôn cảm thấy đầy đủ, không bị thiệt thòi khi bố mẹ vắng nhà thường xuyên. Nhưng những lúc trái nắng trở trời, bà rất hay bị đau lưng. Bà thường bảo tôi lấy rượu ngâm gừng rồi bóp cho bà. Những lúc đó tôi thấy thương bà vô cùng. Bố tôi bảo, bà đau lưng vì lúc trẻ phải gánh nhiều lúa và làm nhiều việc nặng. Bà tôi còn biết cả chữ Hán, bố tôi bảo đó là do cụ tôi dạy bà học chữ.

    Tôi rất yêu bà và luôn tự hào về bà nội của mình. Sống bên bà tôi luôn cảm thấy rất bình yên. Bà đã cho tôi một tuổi thơ thật diệu kỳ. Tôi rất yêu môn Văn và thích học Văn. Bố tôi bảo, đó là vì tôi được hưởng một chút ít dòng máu của cụ truyền lại cho bà và bà truyền lại cho tôi.

    Cảm nghĩ về một người thân yêu nhất – Ông

    Cảm nghĩ về ông – Mẫu 1

    Đã hai năm kể từ ngày ông ra đi, nhanh thật. Thời gian không thể xóa đi kỉ niệm về ông, về tình yêu ông dành cho cháu, những ngày tháng tươi đẹp khi mà cháu chưa mất ông nhưng nó cũng đã xóa đi phần nào nỗi đau, nỗi nhớ và lòng xót xa của cháu. Ông đã ra đi thật nhẹ nhàng và thanh thản, tưởng như chỉ là một giấc mơ, nhưng nào có phải và nỗi đau lại quặn thắt trong lòng.

    Nhưng thôi, khi nhắc về ông, không nên nói đến những nỗi buồn, bởi nhắc đến ông là nhắc đến một tấm gương sáng ngời về nghị lực, ý chí vượt lên trên khó khăn và thêm vào đó là một tài năng và những phẩm chất tuyệt vời.

    Cuộc đời ông luôn gặp nhiều khó khăn, bất trắc, nhiều trở ngại to lớn nhưng không gì có thể ngăn cản ông vượt lên. Lên bốn tuổi, cái tuổi mà con người ta mới bập bẹ nói, lững chững tập đi, ông đã không còn bố nữa. Vài năm sau, mẹ ông cũng ra đi và nằm lại nơi nào ông cũng không biết. Người ta nói:

    “Mồ côi cha ăn cơm với cá
    Mồ côi má lót lá mà nằm”

    Thế mà chỉ mười năm đầu đời, ông đã không còn cả cha lẫn mẹ. Đau khổ là thế, nhưng đến năm hai mươi tuổi ông vẫn là một trong những học sinh xuất sắc của thành phố Huế. Hoạt động cách mạng, bị giặc bắt, tra tấn dã man, hành hạ đánh đập tàn bạo để đến mấy chục năm sau ông vẫn chịu di chứng: đó là căn bệnh suyễn. Và chắc chắn rằng nếu ông có những trận đòn ác liệt ấy thì đến hôm nay, lúc cháu đang viết những dòng này, có thể ông vẫn ngồi bên và mỉm cười với cháu, một nụ cười chất phác, hiền hậu mà cháu đã mất… Giữ vững những phẩm chất của một Đảng viên Cách mạng, ông được ra tù, thế nhưng không được đền đáp mà ông còn bị nghi ngờ, bị coi là lý lịch không rõ ràng. Bất công đến như thế nhưng ông vẫn sống, sống cho đời, làm việc cho đất nước và đã khẳng định được mình, ông làm nghề nhà giáo, trở thành Hiệu trường của trường Đại học sư phạm Huế và những học trò của ông hiện nay không thiếu những người thành đạt, trở thành hiệu trưởng của trường này, thứ trường kia.

    Ông không chỉ là tình yêu, là người ông mà còn là niềm tự hào lớn lao của cháu, còn nhớ khi cháu mới bốn, năm tuổi gặp bạn bè cháu khoe rằng: “Tớ không biết ba tớ làm nghề gì, nhưng ông tớ là một nhà khoa học”. Đối với cháu lúc ấy, ông là to lớn nhất, giỏi giang nhất, vì đại nhất, ông là “một nhà khoa học” cơ đấy. Rồi thì lớn lên, hiểu rõ về ông hơn, cháu lại càng tự hào hơn khi cháu học lớp bảy, lớp của cháu có sử dụng cuốn sách mà ông viết. Cháu vẫn không sao quên được niềm sung sướng khi chỉ tay vào cuốn sách và hỏi: “Các bạn có biết cuốn sách này của ai viết không? Ông tớ đấy!”. Và nhìn những đứa bạn trố mắt, trầm trồ đọc ba chữ “Lê Đình Phi”, cháu cảm thấy lòng mình lâng lâng. Ôi thật tự hào và hạnh phúc biết bao! Tuy ông không còn nữa, những niềm tự hào ấy vẫn sẽ theo cháu suốt cuộc đời.

    Nhưng có tự hào bao nhiêu cháu vẫn ước gì mình được như xưa, được có ông bên cạnh, chỉ bảo ân cần. Nhớ sao những ngày xưa ấy, ông dắt tay cháu đi bộ trên đài Nam giao, chỉ cho cháu xem những ông Phật đứng, Phật nằm, kể cho cháu nghe những câu chuyện thật hấp dẫn. Hay chỉ cách đây vài năm, ông vẫn ngồi trên ghế nhựa, phe phẩy chiếc quạt, hỏi han, trò chuyện cùng cháu, cười với cháu và đố cháu những bài toán nho nhỏ. Ở nơi ông cháu luôn tìm thấy chốn yên bình nhất, thanh thản nhất. Ba mẹ có đôi khi giận dữ la mắng, đánh đập khi cháu hư. Những lúc ấy, cháu lại chạy đến với ông, lại ngồi cạnh ông, cười với ông, gần ông cháu lại thấy quên đi tất cả nỗi buồn.

    Đối với cháu, ông chính là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất. Cháu luôn muốn nói với ông rằng: “Cháu yêu ông nhiều lắm!”

    Cảm nghĩ về ông – Mẫu 2

    Người mà em yêu quý nhất trong gia đình chính là ông nội. Ông là tấm gương sáng ngời để em học tập.

    Ông nội em năm nay đã gần tám mươi tuổi. Tuy thế, ông vẫn thật khỏe mạnh. Ông có dáng người đậm và chắc, bước đi điềm tĩnh, khoan thai. Râu tóc của ông đã bạc trắng nhưng da dẻ vẫn hồng hào. Đôi mắt của ông không còn màu đen trong tinh anh mà đã thoáng màu mờ đục, khi đọc sách, ông thường phải dùng đến cặp kính lão cất cẩn thận trong hộp. Râu ông mọc dài đến ngang ngực.

    Đôi lúc, hình ảnh của ông khiến em nghĩ đến một ông tiên, ông Bụt nào đó trong cổ tích. Đặc biệt, hai cánh tay của ông còn khá săn chắc, thỉnh thoảng, ông vẫn xách những xô nước mà em phải ì ạch mãi không di chuyển được. Nhìn ông đánh đàn trâu ra bờ mương chăn không ai tin được tuổi ông đã đến vậy. Ông cũng rất ít ốm đau, các cô bác hàng xóm thường khen: “Ông thật có phúc!”. Riêng em, em hiểu rõ tại sao sức khỏe của ông lại tốt như thế. Ấy là vì ông rất chăm tập thể dục. Sáng sáng, ông dậy sớm làm vệ sinh cá nhân rồi lên tầng thượng tập tạ. Buổi chiều, ông lại gọi em, hai ông cháu chạy bộ trong sân trường tiểu học. Thêm nữa còn là chế độ ăn uống của ông. Mồi bữa ông ăn nhất định một số lượng cơm, ăn nhiều rau và mỗi ngày uống một chén rượu nhỏ. Điều em khâm phục nhất là ông giữ chế độ tập luyện và ăn uống rất điều độ. Em học được ở ông tính tự giác và kỉ luật cao: theo tấm gương ấy của ông, em học bài và làm bài đều đặn, cố gắng không để những việc riêng làm ảnh hưởng đến chuyện học tập.

    Không chỉ vậy, ông còn là một tấm gương mẫu mực về lối sống trong gia đình khiến mọi người yêu quý, kính trọng. Ông sống tiết kiệm, ngăn nắp và điềm tĩnh. Phòng riêng của ông lúc nào cũng gọn gàng, sạch sẽ. Ông thường tự quét dọn, sắp xếp lấy phòng mình ít khi phiền đến con cháu. Mỗi dịp lễ Tết, bố mẹ em lại muốn mua biếu ông quần áo hoặc bộ cần câu mới nhưng ông đều từ chối nói rằng để cho cu Tít (là em) ăn học. Đôi khi, bố mẹ em có điều gì to tiếng với nhau, ông lại nhẹ nhàng hòa giải, nhắc nhở rằng phải biết lấy hòa thuận trong gia đình làm trọng, tránh cãi vã lẫn nhau ảnh hưởng không tốt đến con cái.

    Riêng em, từ nhỏ đến lớn, em giống như cái bóng nhỏ loắt choắt theo chân ông. Với em, ông vừa cưng chiều vừa nghiêm khắc dạy dỗ. Được ai biếu tặng tiền, ông đều gọi bố mẹ em đến nói rằng ông cho thăng Tít, dặn bố mẹ em phải biết cách tiêu cho con. Lương hưu hàng tháng, ông cũng trích ra để khi thì mua cho em sách vở, lúc lại mua quà hay mua quần áo mới cho em. Những lúc rảnh rỗi, ông còn dạy em làm điều, làm đèn Trung thu, câu cá… Thậm chí, ông còn làm “quân sư” cho em khi em gặp những chuyện không hay, khó xử nữa. Bởi thế, với em, nhắc đến ông là nhắc đến bao niềm yêu thương đầy thiêng liêng, xúc động.

    Ông nội thật là một cây cao bóng cả tỏa mát trên mái nhà của gia đình em. Yêu quý ông, em ước ông sống thật lâu để em được học từ ông những điều hay điều đẹp. Em cũng tự nhủ phải cố gắng học thật giỏi để làm ông vui lòng!

    Cảm nghĩ về một người thân yêu nhất – Bố

    Bài tham khảo mẫu 1

    Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.

    Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.

    Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.

    Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.

    Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngả bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dày của bố lại tái phát.

    Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38 – 48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng bảy, tháng tám, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.

    Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?

    Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.

    Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.

    Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…

    Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong TS của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.

    Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.

    Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.

    Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.

    Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.

    Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

    Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.

    Bài tham khảo mẫu 2

    Trong đời sống tinh thần đa dạng và phong phú của con người thì tình cha con là tình cảm máu thịt thiêng liêng, sâu đậm nhất. Công lao to lớn của người cha được nhắc đến rất nhiều trong ca dao, dân ca: “Công cha như núi Thái Sơn,.., Con có cha như nhà có nóc, Phụ tử tình thâm…”

    Người cha đóng vai trò trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa đáng tin cậy cho vợ con. Mọi việc lớn như làm nhà, tậu ruộng, tậu trâu, dựng vợ gả chồng cho con cái… thường là do người cha quyết định. Trách nhiệm của người cha rất nặng nề. Con cái ngoan hay hư, chủ yếu là tùy thuộc vào sự bảo ban dạy dỗ của người cha. Bên cạnh người mẹ dịu dàng là người cha nghiêm khắc. Dẫu cách thức biểu hiện tình thương yêu có khác nhau nhưng bậc cha mẹ nào cũng mong muốn nuôi dạy con cái trưởng thành về mọi mặt, đúng như dân gian đã nói: Con hơn cha là nhà có phúc. Trong lúc mẹ hằng ngày chẳng quản vất vả nhọc nhằn, lo lắng cho các con từ bát cơm, tấm áo thì người cha, ngoài những thứ đó ra còn phải nghĩ đến việc dạy dỗ, truyền kinh nghiệm sống mà mình đã đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt, để các con học được những bài học thiết thực khi bước vào đời. Thật hạnh phúc cho những đứa con được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ!

    Có biết bao người cha chấp nhận thiệt thòi về mình, dành tất cả thuận lợi cho con cái. Em đọc trên báo và xem truyền hình thấy những người cha lam lũ, quần quật làm những việc như: quét rác, đội than, đội trấu, đạp xích lô… không từ nan bất cứ chuyện gì, miễn là lương thiện để kiếm tiền nuôi đàn con ăn học đến nơi đến chốn. Gần nhà em có một bác người Quảng Ngãi, tuổi hơn năm chục, làm nghề mài dao kéo. Ngày ngày, bác rong ruổi khắp nơi trên chiếc xe đạp cà tàng với vài hòn đá mài và thùng nước nhỏ. Bác vào thành phố đã hơn ba năm, kể từ khi anh con trai lớn thi đậu đại học Bách khoa. Mỗi lúc kể về những đứa con ngoan, bác cười rất mãn nguyện, đôi mắt ánh lên vẻ tự hào:

    – Nhà bác nghèo lắm! Được mấy đứa con, đứa nào cũng ham học và học giỏi. Năm nay, cô con gái thứ hai cũng đậu Đại học Sư phạm. Bác ráng làm kiếm ngày vài chục ngàn, cha con đùm túm nuôi nhau. Mình chẳng có chi cho các con thì cho chúng cái chữ, cái nghề!

    Em thấy ở bác có những nét rất giống cha em, một người thợ cơ khí bình thường, quanh năm làm việc với máy móc, dầu mỡ. Đôi bàn tay cha chai sần, thô ráp, mạnh mẽ nhưng ấm áp lạ thường. Có thể nói rằng trong gia đình em, cha làm nhiều nhất và hưởng thụ ít nhất; Cha giống mẹ ở chỗ nhường nhịn hết cho đàn con những miếng ngon miếng lành, còn mình chỉ cơm dưa cơm mắm qua ngày.

    Đức tính nổi bật của cha em là cần cù chịu khó, hết lòng vì vợ con. Tuy công việc thường xuyên bận bịu, cha vẫn cố dành thời gian quan tâm săn sóc đến việc học hành của các con. Cha em ít lời, chỉ nói những câu nào đáng nói như nhắc nhở, uốn nắn khuyết điểm hay động viên, khen ngợi khi các con làm được điều tốt, điều hay. Cha dạy chúng em lòng tự trọng và tính tự lập. Có lần cha bảo:

    – Đã là người thì phải có ý chí, không được ngại khó ngại khổ.

    Càng khó càng phải làm bằng được. Em quý nhất cha em ở thái độ tôn trọng mọi người, tôn trọng vợ con. Có việc gì không vừa ý, cha bình tĩnh phân tích chứ không la lối, chửi bới. Bởi thế nên dù tính cha nghiêm khắc mà vẫn dễ gần, từ vợ con đến hàng xóm láng giềng đều nể phục. Cứ nghe những lời cha nói, nhìn những việc cha làm, em học được rất nhiều điều hay, điều tốt. Cha thường bảo con cái lấy bố mẹ làm gương nên cha rất giữ gìn ý tứ.

    Chúng em yêu kính cha, cố gắng chăm học, chăm làm để cha mẹ vui lòng. Đó cũng là cách đáp đền chữ hiếu cụ thể và thiết thực nhất. Cảm ơn nhạc sĩ Phạm Trọng cầu đã nói giúp tuổi thơ chúng em những suy nghĩ tốt đẹp về cha mẹ: Cha sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa. Mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Cha mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con… Ngày mai con khôn lớn, bay đi khắp mọi miền. Con đừng quên con nhé, ba mẹ là quê hương!

    Bài tham khảo số 3

    Ba sẽ là cánh chim cho con bay thật xa
    Mẹ sẽ là nhành hoa cho con cài lên ngực.

    Cha mẹ những người yêu quý, hi sinh vô điều kiện cho chúng ta. Mỗi khi câu hát ấy cất lên, dù ở bất cứ đâu tôi cũng đều thổn thức nhớ đến người cha yêu quý, kính trọng của mình.

    Ba mẹ tôi lấy nhau muộn mằn, bởi vậy, cho đến năm bố tôi gần bốn mươi tuổi mới sinh ra tôi, mẹ đau ốm liên miên và một vài năm sau khi sinh tôi, thì mẹ qua đời. Từ đó chỉ có mình ba nuôi tôi khôn lớn.

    Ba tôi người dong dỏng cao, nước da đen sạm vì làm việc ở công trường phải phơi nắng và đi lại nhiều. Trên gương mặt sạm đi vì nắng, cằn cỗi theo dòng thời gian ấy là đôi mắt đượm buồn, lúc nào cũng đầy ưu tư. Nhưng ba tôi có nụ cười rất đẹp, rất hiền, có lẽ vì nước da đen sạm nên khi cười răng ba thật trắng và sáng. Tôi yêu lắm mỗi khoảng khắc ba cười, tiếng cười giòn tan xua tan mọi vất vả, khó khăn.

    Là một người đàn ông, vốn mang sẵn trong mình bản tính vụng về, cha đâu có cái khéo léo tinh tế như mẹ, cũng bởi vậy mà từ hồi bé vốn là một đứa con gái nhưng tôi luôn được ba cho ăn mặc và cắt tóc như con trai. Tính cách tôi vì thế mà cũng hiếu động như lũ con trai trong xóm.

    Ba tôi là người chu đáo cẩn thận, mỗi lần phải đi công tác xa, ba luôn làm rất nhiều đồ ăn đặt sẵn trong tủ để cho tôi ăn dần. Ba nấu không khéo, khi mặn khi nhạt nhưng lần nào tôi cũng ăn hết bay số đồ ăn đó. Bởi tôi biết ba đã dành cả tấm lòng của mình vào những món ăn ấy. Trong công việc ba là người cần mẫn, chịu khó và có nhiều sáng kiến mới mẻ. Với mỗi việc, ba luôn tìm ra nhiều hướng giải quyết khác nhau, luôn có phương án dự phòng, bởi vậy nên mọi việc luôn được hanh thông không bao giờ bị ngưng trệ. Cũng vì thế mà đồng nghiệp hết sức yêu quý và kính trọng ba. Đối với hàng xóm ba là người tốt bụng, thân thiện, luôn tận tình giúp đỡ những người xung quanh.

    Ba đã trải qua một nửa đời mình, mái tóc đã bạc vài phần nhưng ba luôn yêu thương và chăm sóc tôi hết mực. Tôi còn nhớ mãi năm ấy tôi vào lớp một, vì là con gái nên tôi sẽ phải mặc váy. Ba đã đi mua bộ váy đẹp nhất, xinh nhất mang về cho tôi. Sáng sớm hôm ấy, đôi bàn tay vụng về của ba tết tóc cho tôi, bím tóc có phần lệch lạc và siêu vẹo nhưng tôi đã vô cùng vui sướng khi ba làm điều đó cho mình. Lần đầu tiên tôi được làm con gái thực sự. Giờ đây mỗi lần nghĩ lại kỉ niệm đó, tôi lại ứa nước mắt và thầm cảm ơn sự quan tâm, chăm sóc và yêu thương của cha dành cho mình. Có lẽ trong cuộc đời này, ngoài người mẹ đã mất thì cha là người yêu thương tôi nhất.

    Tôi chỉ mong ước trong cuộc đời đầy chông gai, bão táp này luôn có ba ở bên để che chở, vỗ về, nâng đỡ mỗi khi tôi vấp ngã. Tôi cũng mong ba sống mãi để tôi dùng chút sức nhỏ bé của mình báo đáp công ơn sinh thành và dưỡng dục của ba suốt bao năm qua.

    Biểu cảm về mẹ

    Bài tham khảo số 1

    “Công cha như núi ngất trời
    Nghĩa mẹ như nước ở ngoài biển Đông
    Núi cao biển rộng mênh mông
    Cù lao chín chữ ghi lòng con ơi”

    Khi đọc bài ca dao này, em đã hiểu được công cha nghĩa mẹ thật to lớn, vĩ đại. Từ đó, em thêm kính yêu cha mẹ hơn. Đặc biệt là mẹ – người em yêu thương nhất trên đời.

    Năm nay, mẹ đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng trông mẹ rất trẻ. Mẹ có dáng người khá cao. Thân hình mảnh mai. Khuôn mặt của mẹ rất phúc hậu, cùng một nụ cười dịu dàng. Làn da trắng hồng hào. Còn đôi bàn tay mẹ thon dài, có vết chai dày ở đầu ngón tay, do nhiều năm cầm bút, cầm phấn. Giọng nói của mẹ vô cùng trong trẻo, mềm mại. Mái tóc của mẹ dài, đen nhánh và mềm mượt. Đôi mắt mẹ lúc nào cũng nhìn em trìu mến. Đối với em, mẹ là người phụ nữ xinh đẹp và tuyệt vời nhất.

    Ở trong gia đình, mẹ luôn quan tâm và chăm sóc mọi người rất chu đáo. Em vẫn nhớ khi còn nhỏ, sức khỏe của em không tốt. Em rất hay bị ốm. Những lúc đó, mẹ lại chăm sóc cho em. Mẹ nấu cháo cho em, giúp em uống thuốc. Suốt đêm, mẹ thức trông em ngủ. Em nhận ra được sự tần tảo, hy sinh cũng như tình yêu mà mẹ dành cho mình.

    Nhưng cũng có đôi lần, em khiến mẹ phải phiền lòng. Hồi ấy, dù là con gái nhưng em rất nghịch ngợm. Em thường tham gia cùng các bạn con trai vào những trò nghịch phá. Một lần, chúng em rủ nhau trốn tiết học thể dục để ra ngoài cổng trường mua quà vặt. Nhưng không may, cả nhóm đã bị cô giáo bắt gặp. Cuối buổi hôm ấy có giờ sinh hoạt, cô giáo đã nghiêm túc phê bình chúng em trước cả lớp. Và cô cũng nói rằng sẽ đến gặp và trao đổi với phụ huynh. Trên đường về nhà, em cảm thấy rất lo lắng, hối hận. Nhưng khi về đến nhà, mẹ đã không trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng khuôn bảo em. Mẹ còn kể cho em nghe rằng hồi trước mẹ cũng đã từng nghịch ngợm khiến bà ngoại cảm thấy phiền lòng. Điều đó khiến em nhận ra lỗi lầm của bản thân.

    Từ đó trở đi, em tự hứa sẽ cố gắng học tập chăm chỉ, giúp đỡ mẹ nhiều hơn. Biết công việc của mẹ rất bận rộn, em luôn cố gắng sống tự lập. Em mong rằng mẹ sẽ luôn khỏe mạnh, vui vẻ. Em hy vọng có thể trở thành niềm tự hào của mẹ.

    Tình cảm mẫu tử thật đáng trân trọng. Đối với em, mẹ giống như một điểm tựa vững chắc không thể nào thiếu trong cuộc sống. Từ tận đáy lòng, em muốn dành cho mẹ tình yêu thương chân thành và sâu sắc nhất.

    …………….

    Tải file tài liệu để xem bài văn biểu cảm về người thân yêu nhất

    Để lại một bình luận

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *