Văn mẫu lớp 6: Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành một con vật gồm dàn ý, cùng 10 bài văn mẫu, giúp các em học sinh lớp 6 tham khảo, kể chuyện tưởng tượng biến thành con lợn, con chó, con mèo, con cóc, con vạc, con chuột dễ dàng hơn.
Bạn đang đọc: Văn mẫu lớp 6: Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành một con vật
Đề bài: Do mắc lỗi, em bị biến thành con vật trong vài ngày. Tưởng tượng và kể lại những rắc rối em gặp phải trong những ngày đó.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con vật
Dàn ý tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành một con vật
Dàn ý chi tiết 1
1. Mở bài
– Nguyên nhân mắc lỗi bị biến thành con vật nào? (con chuột)
2. Thân bài:
– Lúc bị biến, cảm giác của em.
– Nêu những điều thú vị và rắc rối.
+ Thú vị
Gặp cộng đồng loài chuột
Tha hồ phá phách, gặm nhấm.
Được đi du ngoạn khắp nơi.
+ Gặp những rắc rối nào?
– Mèo vồ, vướng vào bẫy chuột, cảm giác khi đó.(sợ hãi, tìm đường thoát thân)
– Nguyên nhân làm cho em muốn trở lại thành một con người bình thường.
3. Kết bài
– Khi tỉnh dậy vẫn là một con người.
– Cảm nghĩ của mình khi bị biến thành chuột.
– Lời hứa.
Dàn ý chi tiết 2
1. Mở bài:
Nguyên nhân em bị biến thành con mèo
Nói dối mẹ, vi phạm luật giao thông, xem trộm nhật kí của bạn bè, không vâng thời thầy cô, ghét mèo và thường xuyên đánh mèo.
– Chẳng hiểu sao tôi lại thích chó và ghét mèo đến thế. Chắc có lẽ vì hồi tôi học lớp một, bị một con mèo hoang cắn chảy máu cả chân nên từ đó tôi rất sợ và ghét bỏ loài vật hay kêu meo meo và thích nhõng nhẽo này. Hôm đó, chú tôi đem một con mèo lông đen tuyền đến gửi nhà tôi, cái con vật đáng ghét ấy đã ăn mất cả túi xúc xích của tôi, tôi đi học về và lấy chân hất mèo ta rất xa, khiến chú ấy va phải tường nhà và kêu đau đớn. Tôi có xót một chút nhưng mặc kệ, không ngờ tối hôm ấy tôi bị biến thành mèo trong suốt ba ngày.
2. Thân bài:
Tâm trạng sau khi thức dậy và thấy mình đang trong thân xác của một con mèo mun đen
+ Hoang mang, không tin vào mắt mình
+ Lo lắng, hoảng sợ nghĩ mình đang nằm mơ
+ Mọi thứ đều khác lạ khiến tôi muốn khóc òa với mẹ, tôi gọi mẹ nhưng mẹ không trả lời, tôi đến phòng tìm ba mà ba vẫn không nhận ra tôi, tôi cố hết sức thét lên chỉ có những con thằn lằn, chuột và dế là để ý đến.
Những điều thú vị khi biến thành mèo
+ Sau một hồi quay cuồng trong lo sợ, tôi chấn tỉnh và tìm ra điều thú vị trong thân xác một con mèo
+ Tôi không cần đi học vào buổi sáng, không cần làm bài tập và phải ăn uống đúng giờ, không cần dắt con chó già Lucky ra ngoài chơi vào sáng sớm…
+ Mọi thứ trong mắt tôi trở nên to lớn hơn và đâu đâu cũng mang hình những con cá tươi ngon của mẹ trong tủ lạnh.
+ Tôi có thể leo trèo, phá phách và ăn xúc xích món tôi yêu thích nhất khi còn là con người
+ Tôi trở thành một vị mèo chúa tể khu vực vì thân hình chắc khỏe, nhanh nhẹn lại thêm trí thông minh của con người, đều mà tôi luôn khao khát khi còn đi học.
+ Những con vật như chuột, gián, dế, cả con cún nhà hàng xóm cũng nể sợ tôi.
Những bất lợi, khó khăn
+ Được một ngày thoải mái, tôi bỗng nhớ các bạn, muốn được đi học, muốn được ngủ trên chiếc giường ấm của tôi, tôi bắt đầu sợ cảm giác người thân của mình không nhận ra mình.
+ Nếu loài mèo là khắc tinh của lũ chuột thì lũ chó đáng ghét lại là kẻ thù khiến tôi chạy trốn.
+ Tôi len lỏi đi tìm thức ăn trong đêm tối và gặp con chó già của nhà mình, nó không nhận ra tôi nên cắn tôi rất đau. Tôi chạy đi thật xa và lạc đường, tôi sống lay lắt trong những góc chợ dơ bẩn, chuột gián nhiều và không dám ra ngoài vì sợ chó.
+ Tôi bị con người bẫy bằng mồi ngon và suýt chết vì rơi vào tay họ.
+ Bị một đứa bé trạc tuổi tôi dụ thức ăn ngon rồi lại dùng cây đánh tôi.
– Hối hận, sợ hãi
3. Kết bài:
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con chuột
Sau ba ngày biến thành mèo, tôi thấm thía những khó khăn mà lũ mèo phải đối mặt và thấy thương chúng hơn. Tôi nhận ra bài học ý nghĩa cho cuộc sống của mình.
Thế là tôi thoát khỏi cái móng vuốt sắc nhọn của ông Miu mập kia. Suýt nữa thì tôi đã bị ông ấy xơi đi rồi. Thật tội nghiệp cho bản thân tôi vì một lỗi lầm là hay kiêu ngạo và phá phách mọi người. Có lẽ tính nghịch ngợm của tôi đã lọt vào tai ông Bụt nên tôi đã bị trừng phạt là biến thành chú chuột với thời gian là ba ngày.
Từ một cô bé xinh đẹp tôi biến thành một con chuột xấu xí và bẩn thỉu. Nằm trong hang, bóng tối bao trùm nhìn chẳng thấy vật gì, tôi run lên vì buốt giá. Tôi nghĩ lại và ân hận về những việc mình đã làm, chỉ mong sao thời gian trôi nhanh để trở lại thành người. Tôi từ từ bỏ ra ngoài, nhìn xung quanh không có vật gì, tôi bò nhanh hơn cho đến một bụi tre hình như có tiếng kêu “chút chít” của các bạn chuột đâu đây. Tôi đến gần và cùng làm quen với các bạn, các bạn ấy ngỡ ngàng nhìn tôi. Tôi kể về thân thế của mình cho các bạn nghe và các bạn cũng tự giới thiệu vôi tôi. Như vậy, tôi đã kết bạn với chúng, rủ nhau cùng đi kiếm ăn. Đi được một đoạn dài bỗng dưng có một con mèo từ đâu lao tới làm chúng tôi hốt hoảng chạy tứ tung, các bạn ấy chạy về hướng nào tôi cũng không biết vì tôi đã lọt vào một cái cống to. Dưới đó nước thì đen kịt, bọt nổi cũng chuyển thành màu đen với một mùi hôi khó chịu, tôi bám vào một thanh sắt nhỏ, nhưng biết làm sao bây giờ vì tôi đã thành một con chuột rồi. Tôi tìm đường thoát ra ngoài và trở về hang. Nằm trong hang suốt ngày, bụng đói cồn cào mà chẳng dám đi ra ngoài. Một ngày cũng trôi qua và màn đêm đã buông xuống, tôi vội vàng bò ra khỏi hang để tìm thức ăn. Đêm nay bình an vô sự. Khi bụng đã no căng, tôi chạy một mạch về hang và ngủ cho đến sáng. Bỗng có tiếng chó sủa và chân nó cứ cào bới mãi hang của tôi. Tôi sửng sốt và biết có người định bắt tôi. Hoảng quá, tôi bò thật nhanh ra cổng. Không còn cách nào, tôi nhảy vọt ra. Tôi đã nhớ ra ngày hôm nay là ngày cuối cùng mà tôi phải làm chuột. Sung sướng quá, tôi cứ mong đến tối đê tôi trở lại thành người. Và, điều đó đã trở thành sự thật. Ông Bụt hiện ra với phép nhiệm màu đã biến tôi trở lại thành một cô bé ngày nào. Lời Bụt dặn vẫn còn vang mãi bên tai tôi.
Tôi cảm thấy sung sướng khi được trở lại làm người sau ba ngày phiêu lưu đầy ý nghĩa và đầy mạo hiểm. Chính vì thế mà tôi càng trân trọng cuộc sống của con người. Tôi mong rằng các bạn đừng kiêu ngạo và phá phách như tôi vậy. Bây giờ, tôi rất ân hận và tự hứa sau này sẽ không như trước nữa. Tôi rất cảm ơn khi các bạn đã nghe câu chuyện của tôi.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con vạc
Tôi là một cô bé rất ham chơi nhưng lại rất ngại học, ngại làm. Mọi việc bố mẹ giao cho tôi, tôi đều đùn đẩy cho anh trai. Mà anh trai tôi lại rất chăm chỉ, thương chiều em nên tôi càng ngày càng lười. Một hôm, anh trai tôi bị mệt, phải cần nghỉ ngơi. Mẹ sai tôi quét nhà và lên học bài. Thế là tôi chạy vào buồng, gọi anh dậy và nhờ anh quét nhà hộ, sau đó là làm bài thay tôi. Mẹ tôi đứng ở ngoài nghe vậy, gọi tôi ra và quát mắng một hồi, rồi chạy lên phòng. Tôi khóc và nghĩ: “Giá như mình trở thành một con vạc thì thích nhỉ, chả phải quét nhà, cắm cơm và cả không phải học bài nữa chứ. Thích thật! chỉ việc ăn rồi đi chơi! Không ngờ, Bụt nghe thấy những điều đó và biến tôi thành con vạc trắng muốt, xinh xắn. Tôi rất sung sướng vì điều ước đã thành sự thật.
Ở thế giới loài vật, tôi có được một người anh là Cò. Anh Cò rất chăm ngoan, học giỏi và đặc biệt là rất yêu tôi, chiều chuộng, chăm bẵm tôi y như người anh ở thế giới loài người vậy. Vẫn quen thói cũ, cứ ăn rồi đi chơi, tôi chẳng chịu giúp anh Cò bắt tôm, cá còn tôi cứ lêu lổng. Rồi đến một hôm trời mưa tầm tã, giông gió âm âm. Anh Cò xanh xao của tôi đang ốm nặng, ngồi dậy lo lắng hỏi tôi: “ Trời mưa to thế này, em có đi kiếm mồi được không. Tôi nhíu mày và nói ngay:” ứ ừ… em không đi được đâu, anh đi đâu thì đi, em không đi đâu! Mà bây giờ đang mưa to, em lại chân yếu cánh mềm, có bay đi kiếm mồi cũng chẳng kiếm được mồi!”. Anh Cò lại hỏi nữa: “Em có đói không hả Vạc”. Tôi hớn hở trả lời:” Có. Có chứ! Bụng em đang réo lên ầm ầm đây này. Từ sáng đến giờ em chẳng được con tôm, con tép nào vào bụng cả. Anh định đi kiếm mồi à?” Anh Cò trả lời bằng giọng yếu ớt: “Ừ ừ! Anh sẽ đi kiếm mồi về cho em”. Thế rồi anh Cò lại bay đi, đôi cánh nặng trĩu. Ở nhà, tôi đóng kín cửa, lên giường đắp chăn ngủ, không bận tâm đến anh trai bên ngoài ra sao. Ngủ xong, vẫn không thấy anh mình về, lòng tôi lại chắc mẩm, chắc có nhiều tôm cá quá nên anh nán lại bắt thêm ý mà. Nhưng lạ lắm, tôi chờ đến chập choạng tối vẫn không thấy anh về liền bay đi tìm anh. Tới nơi, tôi thấy anh Cò đang nằm bẹp trong bẫy của bác nông dân, tôi cố gắng kéo anh thoát ra ngoài. Tôi nặng nhọc khiêng anh về tổ, anh Cò đầm đìa máu vẫn cười với tôi và nói: “Em có đói không? Anh cho em này”. Anh Cò mớm cho tôi một con cá diếc nhỏ rồi trút hơi thở cuối cùng. Anh Cò đã ra đi mãi mãi với một nụ cười hiền từ để lại cho một đứa em vô tâm là tôi. Giá như tôi siêng năng hơn một chút, giá như tôi đừng bắt anh đi kiếm mồi thì anh Cò yêu dấu của tôi đã không chết như thế này. Tôi ngồi bên xác anh khóc gần như kiệt sức rồi đem mai táng anh ở cánh đồng gần nhà. Bụt biết tôi đã nhận ra mọi lỗi lầm của mình, bèn cho phép tôi được trở về thế giới loài người.
Về tới nơi, tôi vội chạy vào giường anh, ôm chầm lấy anh và xin lỗi tất cả. Sau này, mỗi khi nhớ đến câu chuyện của tôi và anh Cò ở thế giới loài vật tôi lại khóc, tôi lại càng ân hận và điều này đã là động lực rất lớn để giúp tôi trở thành một con người trưởng thành.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con cóc
Ai cũng từng bị mắc lỗi lầm, có những lỗi lầm có thể sửa chữa, nhưng cũng có lỗi lầm khiến ta day dứt và nhớ suốt đời. Tôi cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh đó và đã bị trừng phạt nặng nề.
Cách đây vài tuần, đi học về, trên đường có gặp một con cóc, tôi liền bắt lấy, bỏ vào túi ni lông, chiều hôm ấy ở nhà tôi lấy dây cước buộc nó lại treo lên một cành cây và lấy cái súng đạn nhựa vừa mua xong để bắn nó. Chơi hết cả buổi chiều tối gỡ nó ra ném xuống ao. Mẹ đi làm về thấy thế bên trách tôi: “Con chơi ác quá, cóc là loài có ích đấy”. Nghe mẹ nói, lòng tôi thoáng chút băn khoăn nhưng rồi quên ngay. Vậy mà đến tối đi ngủ một giấc mơ khủng khiếp đến với tôi, tôi mơ thấy mình biến thành một con cóc. Giấc mơ là thế này:
Sáng hôm ấy thức dậy vừa mở mắt ra tôi kinh hoàng khi thấy mình đang ở trong một cái xó, điều kinh hoàng hơn đó là tôi đã biến thành một con cóc xấu xí. Muốn chạy ra để tìm mẹ cầu cứu nhưng tôi đi rất chậm, đã thế lại phải nhảy chồm chồm, nhảy đến được chỗ mẹ, muốn kêu mẹ nhưng chao ôi càng kêu tiếng của em lại càng giống tiếng của con cóc. Mẹ chắc không hiểu nổi, mẹ nhìn thấy mẹ liền lấy cái chổi, định gạt tôi ra vườn. Tôi liền nhảy ra sân, đúng lúc đó con chó nhà tôi chạy tới ngoại lấy tôi. Ôi chao cái mồm nó hôi không thể tưởng tượng được, lúc đó tôi muốn cầm cái gậy vụt nó mấy cái cho chừa nhưng tôi không thể làm gì được. Lang thang cả ngày ngoài vườn, đến giữa chiều tôi thấy rất đói, đói là cả người ra liền chạy vào bếp nhưng cái bàn để đồ ăn cao quá không thể với đến nơi được. Nghĩ cóc thường ăn các con côn trùng, tôi liền nhảy ra vườn tìm những con kiến để thử ăn. Những con kiến khó ăn thật nhưng mà chẳng có gì nên cũng phải nuốt nó vào bụng. Đến gần tối bố mẹ không thấy tôi đâu rất lo lắng và đi tìm nhưng chẳng thấy đâu, bố mẹ không ăn không ngủ, mẹ thì khóc hai mắt sưng mọng. Tôi muốn nói với bố mẹ thật to “con đang ở đây nhưng không thể được. Đến tối muốn lên giường đi ngủ nhưng giường cao quá không thể lên. Thế là đành lại cái xó lúc trước rồi đi ngủ… cứ như thế tôi chịu đủ mọi nỗi khổ của phận con cóc. Rồi nhìn thấy bố mẹ đau đớn, lo lắng cho mình mà không làm gì được tôi thấy ân hận vô cùng. Đây có lẽ là sự trừng phạt kinh khủng nhất. Tôi khóc nức nở và cầu xin được trở lại làm người với lời hứa sẽ không bao giờ nghịch ác và biết yêu thương bố mẹ. Thật sung sướng bao giờ nghịch ác và biết yêu thương bố mẹ. Thật sung sướng sáng hôm sau ngủ dậy, tôi mới được trở lại thành người như trước. Cả nhà đang quây quần bên tôi, mẹ thì đang ôm tôi vào lòng. Tôi kể lại chuyện biến thành cóc cho cả nhà nghe nhưng chẳng ai tin.
Tôi sẽ không bao giờ quên được chuyện này và tự nhủ sẽ không bao giờ chơi những trò chơi làm hại đến các con vật nữa.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con lợn
Tưởng tượng biến thành con lợn – Mẫu 1
Có lần nào, bạn lại suy nghĩ rằng, con người lại có thể biến thành con vật chưa, thật là nực cười phải không. Nhưng chuyện đó là có thật, tôi không ngờ, tai hoạ này lại giáng xuống đầu tôi. Bây giờ nghĩ lại mới thấy hối hận. Đáng lẽ, tôi không được ham chơi mới đúng. Thật là xấu hổ khi kể lại câu chuyện này, nhưng tôi vẫn muốn kể lại câu chuyện này cho các bạn rõ. Câu chuyện là thế này:
Vì hồi nhỏ, vốn sinh ra tôi đã nghịch, khi lớn lên cũng thế. Tôi chỉ thích trêu trọc bạn, và đánh bạn. Không quan tâm đến việc học. Tôi có rất nhiều khuyết điểm: ở trên lớp tôi toàn ngủ gật, thầy giáo tôi đã ghi những khuyết điểm của tôi vào trong sổ liên lạc và bắt xin chữ kí của bố mẹ. Tôi sợ bị mẹ đánh nên về nhà tôi giấu nó vào trong giá sách. Hôm đó, tôi đi học về, mẹ ở nhà dọn nhà, lúc dọn dẹp cái giá sách của tôi, quyển sổ liên lạc rơi ra và mẹ biết được khuyết điểm của tôi trên lớp. Tôi đứng sau cánh cửa thấy mặt mẹ có vẻ giận lắm, tôi nghĩ, lại có một trận “đại chiến” sắp xảy ra. Mẹ gọi tôi lại và mắng:
– Đức, con có đi học nữa không, bố mẹ đã nhắc bao nhiêu lần nữa con mới chịu nghe hả..
Biết mình sai, nhưng tôi vẫn gân cổ cãi cố và từ từ lủi đi chơi với mấy đứa bạn đang thập thò ngoài cổng. Vì không muốn mẹ mắng nữa nên tôi chơi đến chiều tối mới về. Về nhà, cơm nước xong, tôi lại phải vào bàn học. Không hiểu sao, ngồi ngoài nhà ăn cơm rõ tỉnh táo, nhưng vừa vào đến bàn học tôi đã ngáp ngắn, ngáp dài rồi. Một lúc sau, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đang trong lúc ngủ say, bỗng có một tiếng nói kì lạ văng vẳng bên tai tôi. Người đó nói:
– Ngươi thật không đáng làm người, bố mẹ ngươi sớm hôm bận bịu làm việc như thế để tìm đồng lương lo cho người ăn học, mà bây giờ ngươi lại ngồi đây mà ngủ. Thật là đứa con bất hiếu. Ta phải cho ngươi một sự. trừng phạt thích đáng.
Bởi người ham ngủ, nên ta sẽ biến người thành con lợn, một sự trừng phạt rất hợp với người rồi đấy. Không ngờ, sau lúc đó, tôi lại cảm thấy ngứa ngáy, đưa tay lên gãi thì đã thấy tay mình là một cái chân lợn. Thân tôi bắt đầu phình ra, chân tay ngắn tủn lại, tôi lại soi gương và suýt nữa thì ngất. Tôi la lên:
– Ôi, tôi không thể biến thành lợn được. Cái mũi tôi dần bè ra, trên lưng bắt đầu có lông và cái đuôi thì dài dân và cong lên. Tôi đã trở thành con lợn thật. Bỗng mẹ tôi mở cửa để vào. Nhìn không thấy tôi đâu, chỉ thấy một con lợn, mẹ tôi kêu lên, sao con lợn ngoài chuồng lại chui vào đây được. Mẹ gọi thằng Nam đi tìm tôi và lấy cái chổi vụt vào người tôi, đuổi tôi ra ngoài chuồng lợn nằm. Tôi la lên và nói: Mẹ ơi! mẹ ơi là con đây mà. Nhưng bây giờ tiếng nói của tôi chỉ là tiếng “ủn, .. ủn” của lợn.
Mẹ tôi vẫn không ngừng tay, tiếp tục đánh và đuổi tôi ra ngoài chuồng. Nằm với lũ lợn tôi sợ quá, nhân lúc không ai ở nhà tôi phải trốn ra ngoài đường. Sáng hôm sau, gặp mấy đứa bạn đi qua chỗ tôi ngủ, tôi reo lên và chạy lại cầu xin các bạn giúp tôi về nhà. Vì không hiểu tiếng tôi, chúng nó reo lên, ném chết con lợn bẩn thỉu đó đi các cậu. Nghĩ lại chuyện đó, tôi lại rơm rớm nước mắt….
Một lần nữa tôi lại cố gắng lẻn về nhà, khi mở cửa ra, tôi giật mình khi thấy một con chó to đứng trước cửa. Tôi sợ và chạy đi, nó đuổi theo tôi nhìn ánh mắt của nó, có vẻ nó muốn giết tôi.
Tôi la to lên, vung tay mạnh một cái và tôi giật mình tỉnh dậy, trán đẫm mồ hôi, tay còn run cầm cập. Ngồi định thần một lúc, hoá ra, đây là một giấc mơ, một giấc mơ kinh khủng nhất đời tôi mà tôi gặp. Tôi hoảng sợ, nếu thành lợn thật thì sao nhỉ: khủng khiếp quá. Từ đó tôi chú ý vào việc học, cố sửa cái thói ngủ gật rất xấu của mình.
Tưởng tượng biến thành con lợn – Mẫu 2
“Vì em ảo tưởng sức mạnh, có một vị thần đã đến gặp em và bắt em phải biến thành một con vật trong ba ngày. Em không biết chọn con gì nhưng em nghĩ mình béo thế này mà biến thành một con hay hoạt động thì mệt phết.
Em liền nghĩ đến một con vật rất lười biếng. Khi đó trong đầu em nghĩ ra một ý tưởng, và em quyết định chọn con lợn (giọng đọc ngọng Lợn thành Nợn). Ông thần bay đi.
Sáng hôm sau em vừa mở mắt dậy cứ tưởng là muộn học, em nhanh chóng chuẩn bị nhưng thấy sao em lại đi bằng 4 chân, mà đây đâu phải là nhà mình.
Bây giờ em mới nhận ra em đã biến thành…lợn. Nhìn xung quanh em thấy các con lợn to vật vã đang nằm ngủ. Em rất giật mình, kêu ụt ịt ụt ịt. Các con lợn to vật vã thức dậy hội đồng.
Làm lợn thật là khổ, em muốn trở lại thành người. Tuy nhiên, suy nghĩ đó chỉ đến tối em liền đổi hướng vì lúc đó em thấy làm lợn cũng sướng. Cứ ăn xong rồi lại ngủ, ăn xong rồi ngủ.
Các chú lợn ở cùng em rất là tốt. Bảo tại sao chúng tốt. Tại vì sáng hôm sau em đang ngủ thì tự dưng một quả bóng tennis rơi trúng đầu làm em u cả đầu. Mấy chú lợn xung quanh đến xuýt xoa và băng bó vết thương cho em.
Rắc rối con lợn, em là con chết thứ ba. Tối hôm đấy, con thứ hai bị thịt. Và ngày hôm sau là đến em. Em rất muốn trở lại thành người nhưng vẫn còn tận một ngày nữa. May thay chuẩn bị đến giờ lên bàn mổ thì em trở lại thành người. Và hóa ra, chuồng lợn em ở lại chính là chuồng lợn nhà em. Em giải thích và kể lại toàn bộ câu chuyện cho mẹ. Mẹ đã tha cho tất cả số lợn và cho chúng sống yên ổn đến già. Nếu thấy hay thì xem phim 6 chú lợn hồng để ủng hộ cho các con lợn to vật vã nhé”.
Tưởng tượng biến thành con lợn – Mẫu 3
Có lần nào, bạn suy nghĩ rằng, con người có thể biến thành con vật chưa, thật là nực cười phải không. Nhưng chuyện đó là có thật, tôi không ngờ, tai hoạ này lại giáng xuống đầu tôi. Bây giờ nghĩ lại mới thấy hối hận. Thật là xấu hổ khi kể lại câu chuyện này, nhưng tôi vẫn muốn kể lại câu chuyện này cho các bạn rõ.
Hồi nhỏ, sinh ra tôi đã nghịch, khi lớn lên cũng thế. Tôi chỉ thích trêu chọc bạn, và đánh bạn, không quan tâm đến việc học. Tôi có rất nhiều khuyết điểm: ở trên lớp tôi toàn ngủ gật, thầy giáo đã ghi những khuyết điểm của tôi vào trong sổ liên lạc và bắt xin chữ kí của bố mẹ. Tôi sợ bị mẹ đánh nên về nhà tôi giấu nó vào trong giá sách. Hôm đó, tôi đi học về nhìn thấy mẹ đang dọn dẹp giá sách, bất chợt quyển sổ liên lạc rơi ra và mẹ biết được khuyết điểm của tôi trên lớp. Mẹ có vẻ giận lắm. Mẹ gọi to, tên tôi lại và mắng:
– Đức, con có đi học nữa không, bố mẹ đã nhắc bao nhiêu lần nữa con mới chịu nghe hả.
Biết mình sai, nhưng tôi vẫn gân cổ cố cãi và lủi đi chơi với mấy đứa bạn đang thập thò ngoài cổng. Tôi chơi đến chiều tôi mới về. về nhà, cơm nước xong, tôi lại phải vào bàn học. Không hiểu sao, ngồi ngoài nhà ăn cơm rõ tỉnh táo, lúc vào đến bàn học tôi đã ngáp ngắn, ngáp dài rồi. Một lúc sau, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đang trong lúc ngủ say, bỗng có một tiếng nói kì lạ văng vẳng bên tai tôi. Người đó nói:
– Ngươi thật không đáng làm người, bố mẹ ngươi sớm hôm bận bịu làm việc để lo cho ngươi ăn học, mà bấy giờ ngươi lại đây mà ngủ. Thật là đứa con bất hiếu. Ta phải cho ngươi một sự trừng phạt thích đáng. Bởi ngươi ham ngủ, nên ta sẽ biến ngươi thành con lợn.
Tôi bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, đưa tay lên gãi thì đã thấy tay mình là một cái chân lợn. Thân tôi bắt đầu phình ra, chân tay ngắn tủn lại, tôi lại soi gương và suýt nữa thì ngất. Tôi la lên:
– Ôi, tôi có thể biến thành lợn được ư? Nhưng lạ chưa, cái mũi tôi dần bè ra, trên lưng bắt đầu có lông và cái đuôi thì dài và cong lên. Tôi đã trở thành con lợn thật. Bỗng mẹ tôi mở cửa đi vào. Nhìn không thấy tôi đâu, chỉ thấy một con lợn, mẹ kêu lên: sao con lợn ngoài chuồng lại chui vào đây được. Mẹ gọi Nam (em trai tôi) bảo đi tìm tôi và lấy cái chổi vụt vào người, đuổi tôi ra ngoài chuồng lợn nằm. Tôi la lên và nói: “Mẹ ơi! mẹ ơi là con đây mà.” Nhưng bây giờ tiếng nói của tôi chỉ là tiếng “ủn,… ủn”.
Mẹ vẫn không ngừng tay, tiếp tục đánh và đuổi tôi ra ngoài chuồng. Nằm với lũ lợn tôi sợ quá, nhân lúc không ai ở nhà tôi phải trốn ra ngủ ngoài đường. Sáng hôm sau, mấy đứa bạn đi qua, tôi reo lên và chạy lại cầu xin các bạn giúp tôi về nhà. Vì không hiểu tiếng tôi, chúng nó reo lên: “Ném chết con lợn bẩn thỉu đó đi các cậu!”. Nghĩ lại chuyện đó, tôi lại rơm rớm nước mắt….
Không thể lang thang mãi ngoài đường tôi cố gắng lẻn về nhà. Mở cửa ra, tôi giật mình khi thấy con chó béc-giê nhà tôi đứng trước cửa. Tôi sợ và chạy đi, nó đuổi theo tôi với ánh mắt dữ dội.
Tôi la to lên, vung tay mạnh một cái và tôi giật mình tỉnh dậy, trán đẫm mồ hôi, tay còn run cầm cập. Ngồi định thần một lúc, hoá ra, đây là một giấc mơ, một giấc mơ kinh khủng nhất đời tôi mà tôi gặp. Tôi hoảng sợ, nếu thành lợn thật thì sao nhỉ: khủng khiếp quá, từ đó tôi chú ý vào việc học, cố sửa cái thói ngủ gật rất xấu của mình.
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con chó
Trời ơi! Đó là một kỉ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Tôi đã lười biếng nên lĩnh trứng ngỗng, đã vậy còn cãi mẹ. Mẹ rất phiền lòng và đã khóc.
Đêm ấy, tôi chợt tỉnh giấc thì thấy mình biến thành một chú chó con. Tôi kêu lên: “Mẹ ơi!” nhưng chỉ thành những tiếng “gâu, gâu” vô nghĩa. Tôi buồn bã bỏ nhà ra đi, lang thang. Ngoài những tiếng “gâu gâu, ăng ẳng”, tôi không thể nói gì thêm. Mệt quá tôi lả đi.
Tôi bừng tỉnh giấc và thấy mình nằm trong một cái ổ rơm xinh xinh. Bên cạnh là một chút sữa đựng trong bát nhựa. Nhìn xung quanh, tôi thấy trong căn phòng có cô bé đang ngồi ôn bài. Thấy tôi tỉnh giấc, cô bé mỉm cười chạy lại bế tôi. Cho dù rất được cô bé thương yêu nhưng tôi vẫn nhớ nhà da diết. Ban đêm, khi bóng tối bao trùm cả thành phố, tôi thấy lạnh lẽo, cô đơn. Tôi nhớ lại những giây phút mẹ âu yếm ôm tôi trong cái se lạnh của gió thu. Những đêm lạnh giá, mẹ đem chăn ấm cho tôi. Mẹ an ủi tôi những lúc tôi buồn. Tôi thèm ăn những món ăn mẹ nấu, thèm được thấy nụ cười của mẹ. Đối với tôi, mẹ là tất cả, là người mẹ, là người bạn, là cô giáo.
Bình minh lên, những tia nắng tinh nghịch gọi tôi đón chào ngày mới. Tôi gặp những chú chó cũng đáng yêu như tôi và cùng chơi đùa với chúng. Một chiếc xe máy chạy qua phá tan cái yên tĩnh của góc phố nhỏ. Hoá ra là hai tên chuyên bắt chó ban đêm. Chúng đi chậm lại rồi bất chợt vung lưới ra. Những con chó kia đã rơi vào bẫy. Chúng kêu la thảm thiết. Chỉ còn mình tôi, tôi cố vùng chạy mãi, chạy mãi… Tôi dừng lại trước một bức tường. Một người đàn bà đứng đó. Tôi ngẩng lên. Ôi! Mẹ tôi!
Tôi muốn kêu lên: “Mẹ! Mẹ! Mẹ yêu quý!” nhưng vẫn chỉ là những tiếng “gâu gâu”. Tôi thấy bố mẹ đang cuống cuồng tìm tôi, những dòng nước mắt nhạt nhòa tuôn trào. Có lẽ bố mẹ đã lo lắng kiếm tìm suốt ba ngày nên khuôn mặt hốc hác xanh xao, đôi mắt thâm quầng. Dòng nước mắt của tôi nhỏ xuống chân mẹ. Mẹ cúi xuống ngạc nhiên ôm tôi vào lòng. Bỗng bên cạnh tôi, một bà Tiên hiện ra. Bà nói nhỏ với tôi:
Con đã biết hối lỗi rồi chứ? Ta biết con yêu quý bố mẹ con rất nhiều. Vậy từ nay đừng làm bố mẹ phiền lòng nữa nhé!
Tôi lại biến thành một cô bé xinh xắn. Mẹ vui mừng ôm hôn tôi. Những dòng nước mắt của mẹ làm tim tôi đau nhói. Mẹ! Mẹ ơi! Con yêu mẹ!
Tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành con mèo
Tưởng tượng biến thành con mèo – Mẫu 1
Có lẽ trong cuộc đời, ai cũng có lần mắc lỗi và phải trả giá cho lỗi lầm của mình. Nhưng sự trả giá ấy như thế nào mới có thể khiến con người thực sự ăn năn và không bao giờ tái phạm. Tôi không thể nào quên được cảm giác khi mình biến thành một con mèo trong ba ngày liền do mắc phải lỗi lầm. Biết bao rắc rối đã xảy ra trong những ngày đáng nhớ ấy.
Một hôm, tôi đang mải chạy chơi đùa nghịch trong nhà thì: “cheng”. Một tiếng gì đó kêu lên rồi thì mẹ bước lên và nói: “Hai chị em con đang làm gì thế này?”. Một cái bình pha lê đã rơi vỡ. Đó là một kỉ vật rất quan trọng trọng đối với bố mẹ tôi, tôi sợ vì chính tôi đã làm vỡ chiếc bình pha lê quý giá đó. Thừa lúc có em gái tôi ở đó tôi liền nói: “Con không biết đâu, em làm đấy mẹ ạ.” Rồi mẹ quay sang và mắng em tôi một trận. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thoát được tội. Buổi tối, lúc tôi đang ngủ say sưa trong chăn ấm thì đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói kì lạ văng vẳng bên tai:
– Này cháu, cháu thật không phải là đứa con ngoan, không phải là người chị tốt. Nay ta phạt cháu phải mang hình dạng của một con mèo, cho đến khi cháu nhận ra lỗi lầm của cháu!
Tôi chưa kịp nói gì thì đột nhiên cả người tôi nóng ra, tôi cảm thấy người mình hình như đang nhỏ dần. Tôi sờ khắp người, một cái đuôi đã mọc ra, tai vểnh lên, mũi tẹt xuống và quanh mép lại còn lởm chởm vài sợi râu. Tôi chạy ra trước gương và hét toáng lên: “Mẹ ơi!”. Nhưng nó không còn là tiếng mẹ ơi nữa mà là tiếng meo … meo. Mẹ bước lên phòng tôi kêu lên: “Ôi! Con mèo bẩn thỉu này từ đâu đến đây, Thủy Tiên đâu rồi?” Rồi mẹ đuổi ra ngoài. Tôi vừa hét vừa khóc nức nở vì đau nhói. Tôi bực bội vì mẹ không nhận ra tôi. Vừa lạnh, vừa đói, tôi lết đến một bụi cây ở góc phố. Sáng sớm, trời đầy sương và gió bấc, lạnh lẽo. Tôi thấy mẹ mở cửa, tôi liền chạy lại gọi “Mẹ ơi!”. Nhưng tôi chỉ còn nghe tiếng “meo … meo” vô nghĩa. Mẹ lại xua đuổi tôi như tối hôm qua. Trên đường, xe cộ đi lại tấp nập, nào là các em nhỏ nắm tay nhau đến trường, tôi liền thấy Hoàng và Quế Giang (hai người bạn thân của tôi) đang dắt xe đạp trên con đường quen thuộc mà tôi vẫn thường đến trường. Tôi lại gần lấy chân cào cào vào chân hai cô bạn và nói: “Các cậu ăn sáng chưa?”. Câu hỏi mà tôi vẫn hỏi thường ngày nhưng thay vì trả lời câu hỏi đó thì hai bạn ấy lại tỏ vẻ bực mình và xua đuổi tôi. Tôi chợt nhận ra rằng tôi đã là một con mèo xấu xí. Đến tối thứ ba, vừa lạnh vừa đói lại vừa đau, tôi bật khóc lên: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con hiểu ra rồi, con hiểu ra lỗi lầm của con rồi mẹ ơi, con nhớ ba mẹ quá! Hu … hu… hu!”. Bỗng nhiên tiếng nói hôm trước lại vang lên: “cháu đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi thì từ nay hãy cố gắng chăm ngoan, vâng lời cha mẹ và trở thành một người con ngoan, một người chị tốt nhé!”. Và rồi rùng mình một cái, tôi lại được biến thành người như cũ. Tất cả giống như một giấc mơ vậy!
Qua ba ngày đêm sông lang thang ngoài đường, thấm thía sự khổ cực khi không được bố mẹ chăm sóc, không được bạn bè yêu mến, tôi đã hiểu ra rằng phải biết nhận lỗi khi làm sai việc gì đó. Cũng từ đó, tôi luôn cố gắng chăm ngoan, học giỏi để trở thành tấm gương tốt cho em gái và làm cha mẹ vui lòng.
Tưởng tượng biến thành con mèo – Mẫu 2
Một buổi sáng đẹp trời, ánh nắng mùa hạ đẹp và trong đến kì lạ đang chơi đùa trên hiên nhà. Tôi mở mắt trong sự bình an và vui vẻ, ngáp một tiếng: “Meo”. “Gì thế này?”: “Meo… Meo…” Tôi đã thành mèo ư?
Tôi không thể tin nổi chuyện này. Tôi đã cố thử lại, nhưng mình vẫn chỉ thoát ra những tiếng “meo” như nhau. Rồi mới để ý, mọi thứ xung quanh đều rất quen thuộc, có lẽ là nhà mình, nhưng sao lại to lớn thế này. Tất cả đều to hơn tôi rất nhiều. Cả nơi tôi đang ngồi nữa, chẳng phải ổ của con Mi Mi sao. Sao tôi lại ở chỗ Mi Mi, vậy Mi Mi đâu rồi, và chuyện gì đã xảy ra?
Cố gắng để trấn tĩnh lại, “Nhất định mình phải tìm hiểu cho ra sự thật”. Thế là tôi đứng lên để đi làm cái việc mà tôi gọi là truy tìm sự thật ấy. Nhưng trời ơi, tôi đi bằng bốn chân. Tôi có những bốn chiếc chân để di chuyển, để nâng cái thân béo tròn mình chuyển động. Mỗi lần tôi bước đi là chiếc thân lại nhẹ nhàng uyển chuyển lắc lư theo. “Cũng thú vị đấy chứ”- Tôi suy nghĩ tích cực lên chút. Bỗng tôi lùi lại, mình vừa đi qua cái gì đó. Một chiếc gương, và trước mặt tôi chính là hình dáng của Mi Mi. Hay nói đúng hơn, tôi đang là Mi Mi. Tôi đang là con mèo mà hằng ngày tôi luôn né tránh và ghét bỏ. Bởi nó không chịu nghe lời gì cả, ăn uống thì bẩn thỉu, là mèo mà không chịu bắt chuột, chẳng được việc gì cả, nên tôi rất ít khi tiếp xúc với nó. Phòng của tôi chính là cung cấm với Mi Mi.
Lại một chuyện kinh hoàng nữa xảy ra, và tôi lại cố gắng trấn tĩnh, lần nữa. Tôi di chuyển xung quanh căn nhà. Giờ là buổi sáng, bố mẹ tôi đều đã đi làm cả rồi. Còn tôi, nếu tôi đang ở đây thì ai sẽ đi học ở trưởng, và mọi người có biết là tôi mất tích không? Giờ này chỉ còn ông ngoại ở nhà thôi. Thấy ông rồi, ông đang đứng ca những bài hát bất hủ của ông khi đang tỉa tót mấy chậu cây cảnh quý báu của ông. Tôi chạy đến: “Ông ơi ông, cháu là cháu gái của ông đây, ông giúp cháu với.” Nhưng những gì tôi phát ra chỉ là những tiếng “meo” hoàn toàn vô nghĩa. Nghe thấy tiếng, ông quay lại, mỉm cười:
Mi Mi đã đói rồi à? Ông đi lấy cơm cho Mi Mi ăn nhé!
Meo, không phải thế mà. Ông lại nghĩ là tôi đang cảm ơn nên cười vui vẻ vào trong bếp. Giờ tôi mới hiểu cảm giác của con Mi Mi khi nó cứ meo meo còn tôi thì luôn mắng nó chỉ kêu những điều vô nghĩa. Bởi nó có biết kêu gì khác đâu!
Ông đem ra một bát cơm nhỏ, với vài con cá kho nhỏ. Tôi sẽ phải ăn cái này á, cơm cho mèo, chỉ có cơm thừa và cá mặn. Không, tôi sẽ không ăn đâu. Tôi quay người với bát cơm, ngoảnh mặt đi. Ông tôi lại càng không hiểu: “Vừa mới đòi ăn giờ lại không ăn, là sao?” Ông làm sao có thể hiểu được.
Rồi tôi lại trở về giường của Mi Mi. Bỗng tôi thấy một con chuột đang ăn vụng. Nó nhìn tôi, tay còn cầm miếng bánh đang cắn dở. Tôi hét toáng lên một tiếng: “Meoooo”. Con chuột giật mình chạy mất, cả tôi cũng chạy luôn. Tôi chạy bán sống bán chết đến chỗ ông: “Meo meo meo”- “Ông ơi! Có, có con chuột trong bếp, ông mau bắt nó đi!” Ông tôi vẫn ngơ ngác không hiểu hôm nay tôi bị vấn đề gì. Tôi đành bất lực đi ra ngoài, vì không thể về giường nữa rồi. Và trước mắt tôi là một con chó, con chó hung dữ nhà hàng xóm. “Meoooo” Tôi lại hét toáng lên. Con chó lao tới …
Tô bừng tỉnh. “Thì ra chỉ là mơ, sợ chết mất” Tôi chạy ngay trước gương để kiểm chứng, tôi vẫn là tôi. Và tôi thấy con Mi Mi đang đứng gần đó, nhìn tôi sợ sệt. Lần đầu tiên tôi đến gần để ôm nó. Vì tôi hiểu cảm giác của nó như thế nào mà.
Tưởng tượng biến thành con mèo – Mẫu 3
Ngày hôm nay, tôi đã trót sai lầm khi nói dối mẹ, mẹ tôi đã hỏi tôi rằng: “Con có nói dối mẹ không?” nhưng tôi đã vội chối cãi: Không không, con không nói dối mẹ, nếu con mà nói dối mẹ con sẽ biến thành con mèo. Và tôi thật không ngờ, giữa đêm khuya, tôi tỉnh dậy, chợt thấy người mình nhẹ bẫng, tôi thấy tầm nhìn của mình thấp hơn mọi ngày, vì quá hoảng sợ, tôi chạy đến bên chiếc gương và ngỡ ngàng nhận ra rằng mình đã biến thành mèo từ bao giờ.
Vì quá lo lắng sẽ bị mọi người phát hiện, tôi bèn bỏ đi. Tôi nhảy ra khỏi ô cửa vốn dĩ rất bé nay lại dễ dàng đi lại, đứng trên mái lán tầng một, cất lên tiếng kêu cứu đầy bất lực nhưng âm thanh cuối cùng tôi nghe được chỉ là tiếng “meo meo”. Tôi lang thang trên con đường quen thuộc, tuy loài mèo không sợ bóng tối, nhưng tôi sợ hãi vô cùng. Chợt thấy từ xa tiếng những chú chó phốc nhà bác Tư vang lên, tôi hốt hoảng trốn vội, sợ mình sẽ bị chúng bắt nạt. Không dám đi ra đường ngoài, tôi phải men theo mép cống mà đi, mùi hôi thối bốc lên thật kinh khủng, tôi lợi dụng đặc điểm hình thể, phóng thật nhanh đi. Nhưng đến đoạn đầu cống, tôi thấy một bóng đen đang lừ đừ di chuyển, từ người nó bốc lên thứ mùi hôi tanh kinh khủng. Và càng đáng sợ hơn là nó đang dần đi đến phía tôi, phát ra những tiếng kêu chít chít thật đáng sợ. Tôi giật mình nhận ra đây là một con chuột cống, thân hình nó còn to hơn tôi với hai chiếc răng dài và nhọn. Phía sau là những con chó, phía trước là loài chuột mà tôi chúa ghét, sợ hãi bủa vây, tôi chỉ dám cất lên những tiếng meo meo yếu ớt. Sau cùng, vì quá sợ hãi và vội trốn chạy mà tôi đã trượt chân rơi xuống con sông cạnh đường cống, tôi không biết bơi như thế nào, đặc biệt là trạng thái một con mèo tôi càng luống cuống, sợ hãi. Không biết chơi vơi bao lâu trên dòng sông mà tôi dần lịm đi. Làn nước lạnh lẽo bủa vây khiến tôi rét run lên, trong tâm thức cứ vang vọng mãi lời nói: “Mẹ ơi con xin lỗi, con biết lỗi rồi mẹ ơi, mẹ ơi cứu con, mẹ ơi…”
Không biết đã qua bao lâu, khi tôi tỉnh lại thì chỉ thấy một vùng bùn đất lấm lem, nhưng quan trọng hơn là tôi đã biến lại thành cô con gái nhỏ của mẹ. Mặc kệ đã trôi nổi bao lâu đến mức dạt vào ven bờ xa lạ, tôi vội vàng rẽ cỏ chạy ra, và nhận ra đây chính là con đường làng quen thuộc dẫn ra ruộng. Tôi chạy ngược lại, dần dần xóm làng hiện lên trước mắt, nhà tôi cũng thấp thoáng phía xa xa. Tôi càng chạy nhanh hơn, về đến sân nhà thì thấy rất đông người đang tập trung, bố tôi thì lo lắng đứng lên ngồi xuống không yên, mẹ thì khóc đến mắt đỏ hoe, không cần nghĩ tôi cũng biết lỗi là do mình. Tôi vội chạy đến bên mẹ, ôm mẹ vào dù người còn nhem nhuốc bùn đất, miệng không ngừng cất lên tiếng “Xin lỗi, mẹ ơi con xin lỗi”. Mọi người xung quanh cũng tỏ vẻ vui mừng: “Về là tốt rồi, làm mọi người lo lắng quá.” Dần dần mọi người cũng tỏa bớt đi để về nhà. Tôi ôm mẹ để tỉ tê đủ thứ chuyện, kể về những sợ hãi mà mình trải qua, tôi xin lỗi mẹ rất nhiều, mẹ cũng gạt nước mắt cho tôi và nói rằng sẽ tha thứ cho tôi lần này. Trong lòng tôi vẫn còn rất sợ hãi, tôi không ngừng run rẩy mà ôm chặt mẹ, trong lòng tự nhủ sẽ không bao giờ nói dối mẹ nữa, đây là bài học rất đáng giá cho lỗi lầm mà tôi gây ra, nhắc nhở tôi phải không ngừng cố gắng hoàn thiện mình hơn nữa.
Qua sự việc bất ngờ biến thành con vật, tôi nhận ra rằng mỗi chúng ta khi mắc phải lỗi lầm đều sẽ phải trả giá. Vì một lần mắc lỗi mà tôi đã hối hận cả đời rồi. Tôi tự nhủ với chính mình sẽ không bao giờ mắc phải những sai trái ấy nữa, luôn cố gắng hoàn thiện chính mình từng ngày một.