Văn mẫu lớp 6: Đóng vai Vua chích chòe kể lại truyện cổ tích cùng tên

Văn mẫu lớp 6: Đóng vai Vua chích chòe kể lại truyện cổ tích cùng tên

Truyện cổ tích Vua chích chòe sẽ được tìm hiểu trong chương trình học môn Ngữ văn. Download.vn sẽ cung cấp Bài văn mẫu lớp 6: Đóng vai Vua chích chòe kể lại truyện cổ tích cùng tên.

Bạn đang đọc: Văn mẫu lớp 6: Đóng vai Vua chích chòe kể lại truyện cổ tích cùng tên

Văn mẫu lớp 6: Đóng vai Vua chích chòe kể lại truyện cổ tích cùng tên

Đóng vai Vua chích chòe kể lại truyện cổ tích cùng tên

Tài liệu bao gồm 4 bài văn mẫu lớp 6. Các bạn học sinh tham khảo nội dung chi tiết dưới đây để có thêm ý tưởng cho bài viết của mình.

Đóng vai Vua chích chòe kể lại truyện cổ tích Vua chích chòe

    Đóng vai Vua chích chòe – Mẫu 1

    Ta là Vua chích chòe. Ở một vương quốc nọ, có nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần. Nhà vua cho mời các chàng trai ở khắp các nước xa gần tới mở tiệc linh đình để chọn phò mã. Ta cũng được mời tham dự.

    Tại buổi tiệc, công chúa được dẫn đi xem mắt từng người. Ai cũng không vừa mắt nàng. Thậm chí nàng còn chê bai, chế giễu họ. Đến lượt ta, nàng nói rằng ta chẳng khác gì chim chích choè có mỏ. Kể từ đó, ta mới có tên là Vua chích chòe.

    Thấy con gái như vậy, nhà vua tức giận, truyền rằng nếu có người ăn mày nào đi qua cung vua, vua sẽ gả công chúa cho người ấy. Ta bèn cải trang làm người hát rong, đứng trước cung điện cất tiếng hát. Một lúc sau, nhà vua cho truyền gọi ta vào và bảo:

    – Ta rất thích tiếng hát của ngươi, vì vậy ta gả con gái ta cho ngươi.

    Lúc này, công chúa tỏ vẻ sợ hãi, cầu xin nhưng nhà vua từ quả quyết:

    – Cha đã thề rằng sẽ gả con cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung vua, cha muốn giữ lời thề đó.

    Linh mục được mời ngay tới để làm hôn lễ của công chúa và ta. Hôn lễ cử hành xong, nàng phải theo ta rời khỏi cung điện.

    Trên đường, ta đi trước, công chúa theo sau. Khi đến một cánh rừng rộng lớn, nàng hỏi:

    – Rừng đẹp này của ai?

    Ta nói với nàng:

    – Rừng của Vua chích choè, nếu nàng lấy ông ta thì hẳn rừng đã là của nàng.

    Công chúa nói:

    – Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.

    Một lúc sau tới một thảo nguyên xinh đẹp, nàng lại hỏi:

    – Thảo nguyên này của ai?

    Ta nói:

    – Thảo nguyên của Vua chích choè.

    Nàng tỏ vẻ tiếc nuối:

    – Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.

    Tới một thành phố lớn, công chúa lại hỏi:

    – Thành phố này của ai?

    Ta trả lời:

    – Thành phố mỹ lệ của Vua chích choè.

    Nàng ân hận vô cùng, liền bật khóc:

    – Tôi thật đáng thương, đáng lẽ ra tôi nên đồng ý lấy Vua chích chòe.

    Ta vờ tỏ ý không hài lòng:

    – Tôi thật không hài lòng khi nghe nàng nói vậy, chẳng lẽ tôi không xứng với nàng sao?

    Công chúa không nói gì mà chỉ lặng lẽ đi theo sau. Tới một túp lều, nàng liền hỏi:

    – Nhà ai thế này?

    Ta thản nhiên nói:

    – Nhà của chúng ta đó!

    Nàng phải cúi người mới bước được vào trong, rồi hỏi:

    – Vậy người hầu đâu?

    Ta nói:

    – Làm gì có người hầu, chúng ta phải tự làm mọi người.

    Ta bảo công chúa vào bếp nấu ăn. Nhưng nàng nào có biết nhóm bếp và nấu ăn. Đó là điều ta đã biết trước. Ta lại vào bếp tự làm mọi việc.

    Hôm sau, ta đánh thức công chúa dậy, rồi nói:

    – Chúng ta không thể ngồi không, phải làm gì để kiếm sống. Hay là em đan sọt để bán?

    Công chúa phải nghe theo. Ta vào rừng lấy tre nứa về, công chúa phải chẻ lạt đan sọt. Nhưng ngón tay của nàng lại bị cạnh của tre nứa làm chảy máu. Ta đành nói với nàng:

    – Không được rồi, hay là em dệt vải?

    Công chúa chấp nhận, nhưng những ngón tay mềm mại của nàng lại bị sợi cứa, máu chảy rơi xuống nền nhà.

    Ta chán nản:

    – Em chẳng làm được việc gì. Giờ thì chắc ta phải xoay ra đi buôn nồi và bát đĩa. Em ngồi ở chợ và bán hàng.

    Từ đó, công chúa phải ra chợ bán hàng. Công việc khá thuận lợi. Một hôm, công chúa chạy về khóc lóc, kể rằng đồ đạc đã bị một người kị sĩ cưỡi ngựa làm vỡ hết. Ta liền trách móc, rồi nói rằng đã tìm được một chân phụ bếp cho nàng ở trong cung điện của ta.

    Ngày hôm đó, ta cho tổ chức tiệc linh đình. Lúc này, ta xuất hiện và nhìn thấy công chúa đang đứng nép sau tấm rèm. Ta liền tới kéo nàng ra. Nhưng nàng sợ hãi đẩy ra. Đồ đạc rơi vãi khiến nàng vô cùng xấu hổ. Nàng chạy ra ngoài. Ta chạy theo và kể cho nàng nghe mọi chuyện. Công chúa tỏ vẻ ân hận lắm. Ta an ủi nàng. Hôn lễ của ta và công chúa đã được tổ chức trong sự chúc phúc của mọi người.

    Đóng vai Vua chích chòe – Mẫu 2

    Ta là vua của một vương quốc. Một lần, ta được mời đến dự tiệc tại nước láng giềng. Nhà vua ở đây có một cô công chúa xinh đẹp tuyệt trần, nhưng tính tình lại kiêu ngạo. Các vị khách đến tham dự đứng theo thứ bậc, trên cùng là vua các nước rồi các công tước, các ông hoàng, các bá tước, các nam tước, cuối cùng là những người dòng dõi quý tộc.

    Khi công chúa được dẫn đi xem mắt từng người. Nhưng người nào, nàng cũng chê bai, đặt cho họ những biệt danh kì lạ. Đến lượt ta, nàng liền chế giễu ta có cái cằm chẳng khác gì chim chích choè có mỏ. Từ đó trở đi, mọi người bắt đầu gọi ta là Vua chích choè. Sau khi bị công chúa chế giễu, ta cảm thấy rất tức giận, quyết định sẽ trị thói kiêu căng của nàng.

    Nghe tin vua cha của nàng tuyên bố nếu có người ăn mày nào đi qua hoàng cung, ông sẽ gả công chúa cho người đấy. Ta liền cải trang thành một người hát rong, đi đến trước hoàng cung và cất tiếng hát. Nhà vua liền cho gọi ta vào hát. Xong, nhà vua bảo với ta:

    – Ta rất thích tiếng hát của ngươi, vì vậy ta gả con gái ta cho ngươi.

    Dù công chúa đã van xin, nhưng vẫn không thể lay chuyển được đức vua. Ông nói:

    – Cha đã thề rằng sẽ gả con cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung vua, cha muốn giữ lời thề đó.

    Ngay lúc đó, một vị linh mục được mời ngay tới để làm lễ cho ta và công chúa. Hôn lễ cử hành xong, vua cha nói với công chúa:

    – Theo tục lệ, vợ một người hát rong không được ở lâu lại trong cung vua, giờ thì con phải theo chồng ra khỏi cung.

    Công chúa phải theo ta ra khỏi hoàng cung. Trên đường đi, tình cờ ngang qua một khu rừng lớn, công chúa hỏi ta:

    – Rừng đẹp này của ai?

    Ta trả lời:

    – Rừng của Vua chích choè, nếu nàng lấy ông ta thì hẳn rừng đã là của nàng.

    Công chúa tỏ vẻ tiếc nuối:

    – Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.

    Một lúc sau tới một thảo nguyên, nàng lại hỏi:

    – Thảo nguyên xanh đẹp của ai?

    Ta liền đáp:

    – Thảo nguyên của Vua chích choè.

    Công chúa lại than thở:

    – Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.

    Rồi họ tới một thành phố lớn, công chúa hỏi tiếp:

    – Thành phố mỹ lệ này của ai?

    Ta trả lời nàng:

    – Thành phố mỹ lệ của Vua chích choè.

    Nàng bật khóc, than rằng:

    – Tôi thật đáng thương, đáng lẽ ra tôi nên đồng ý lấy Vua chích chòe.

    Ta tỏ vẻ không hài lòng, nói với công chúa:

    – Tại sao nàng lại cứ luôn luôn mong có người chồng khác, thế tôi không xứng đáng hay sao?

    Công chúa chỉ biết im lặng. Khi về tới nhà của ta, nàng liền kêu lên:

    – Trời ơi, nhà ai mà nhỏ, thảm thương thế này?

    Ta liền trả lời:

    – Nhà của chúng ta đó!

    Công chúa bước vào nhà, xem xét xung quanh rồi hỏi:

    – Người hầu của anh đâu?

    Ta nói với nàng:

    – Người hầu nào? Muốn làm gì thì tự mình làm lấy. Giờ em hãy nhóm bếp nấu ăn đi, anh mệt lắm rồi.

    Nhưng công chúa nào có biết nhóm bếp và nấu ăn, cuối cùng ta đành phải tự nhúng tay vào làm công việc mới xong. Sau bữa ăn, hai vợ chồng ta mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cứ như vậy, ngày qua ngày, chẳng mấy ngày thì lương ăn dự trữ hết. Ta liề nói với công chúa:

    – Mình ạ, chỉ ngồi ăn không kiếm được thêm gì cả cứ như thế này mãi chắc không được lâu, hay là em đan sọt bán.

    Ta vào rừng lấy tre nứa về, còn công chúa phải chẻ lạt đan sọt. Nhưng bàn tay của nàng bị cạnh sắc của tre nứa cửa rỉ máu. Ta thấy vậy, dù rất đau lòng, nhưng vẫn nói với nàng:

    – Thế thì không được, có lẽ dệt vải hợp với em hơn.

    Nàng ngồi tập quay sợi, nhưng rồi những ngón tay lại bị sợi cứa chảy máu. Ta lại bảo với công chúa:

    – Em chẳng thể làm được việc gì, sống với em thật khổ. Giờ thì chắc ta phải xoay ra đi buôn nồi và bát đĩa. Em ngồi ở chợ và bán hàng.

    Mấy ngày đầu, công việc diễn ra khá suôn sẻ. Số tiền bán hàng đủ để chúng ta sống qua ngày. Nhưng rồi đến một hôm, nàng chạy về nhà, khóc lóc kể lại chuyện rằng nồi niêu, bát đĩa đã bị người ta va vào vỡ hết. Nghe xong chuyện, ta liền trách móc nàng:

    – Đời thuở nhà ai bán sành sứ mà lại ngồi ngay đầu chợ chỗ người ta qua lại. Thôi, em nín đi. Lúc này, anh có đến cung vua hỏi xem nhà bếp có cần người phụ không, họ hứa sẽ nhận em vào làm và nuôi cơm.

    Kể từ đó, công chúa trở thành phụ bếp trong cung. Giờ đây, nàng đã không còn kiêu căng như trước. Ta quyết định sẽ nói rõ mọi chuyện với nàng. Ta cho tổ chức tiệc linh đình. Khi nhìn thấy công chúa, ta bước tới tỏ ý muốn nàng nhảy cùng. Có lẽ, nàng đã nhận ra ta là Vua chích chòe, người đã bị nàng chế giễu. Vì vậy, nàng liền giật tay lại, tỏ ý từ chối. Nhưng ta vẫn lại kéo nàng tới giữa phòng làm dây buộc nồi đứt, hai cái nồi rơi xuống đất, súp và bánh mì vung ra khắp nền nhà. Khách khứa và những người đứng đó thấy cảnh tượng ấy đều bật cười và chêm pha những lời nhạo báng. Công chúa vô cùng xấu hổ, giật mạnh một cái khỏi tay ta, rồi lao thẳng ra phía cửa để chạy trốn. Ta chạy theo và nói với công chúa:

    – Em đừng sợ hãi, anh chính là người hát rong, chồng của em đây. Cũng chính anh cũng là kỵ sĩ cho ngựa chạy đổ vỡ hết hàng sành sứ của em. Tất cả những việc đó chỉ nhằm uốn nắn tính kiêu ngạo của em.

    Lúc này, có vẻ nàng đã nhận ra ta. Nàng nói:

    – Em… em không xứng đáng làm vợ của anh.

    Ta nói:

    – Em đừng buồn nữa, em đã nhận ra lỗi lầm và sửa chữa. Từ giờ, chúng ta sẽ sống hạnh phúc cùng nhau.

    Công chúa ngại ngùng, theo ta vào trong. Người hầu giúp nàng thay quần áo. Hôn lễ được tổ chức trong sự chúc phúc của mọi người.

    Đóng vai Vua chích chòe – Mẫu 3

    Tại một vương quốc có một cô công chúa xinh đẹp tuyệt trần, nhưng tính tình lại kiêu ngạo. Một lần, nhà vua cho mời các chàng trai ở khắp các nước xa gần tới mở tiệc linh đình để chọn phò mã. Các vị khách đứng theo thứ bậc, trên cùng là vua các nước rồi các công tước, các ông hoàng, các bá tước, các nam tước, cuối cùng là những người dòng dõi quý tộc. Ta vốn là quốc vương nước láng giềng nên cũng được mời tới.

    Công chúa được dẫn đi xem mắt. Người nào nàng cũng tìm ra điểm để giễu cợt họ. Đến lượt ta, nàng liền chế giễu ta có cái cằm chẳng khác gì chim chích choè có mỏ. Từ đó trở đi, mọi người bắt đầu gọi ta là Vua chích choè. Sau khi bị nàng châm chọc, ta cảm thấy rất tức giận, và quyết định sẽ trị thói kiêu căng của nàng.

    Nghe tin vua cha của nàng nổi cơn thịnh nộ và ban truyền, nếu có người ăn mày nào đi qua hoàng cung, ông sẽ gả công chúa cho người đấy. Ta liền cải trang thành một người hát rong, đi đến trước hoàng cung và cất tiếng hát. Một lúc sau, nhà vua cho gọi ta vào, hát cho vua và công chúa nghe. Xong, nhà vua bảo với ta:

    – Ta rất thích tiếng hát của ngươi, vì vậy ta gả con gái ta cho ngươi.

    Ta thấy công chúa van xin, nhưng vẫn không thể lay chuyển được nhà vua. Ông nói:

    – Cha đã thề rằng sẽ gả con cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung vua, cha muốn giữ lời thề đó.

    Một vị linh mục được mời ngay tới để làm hôn lễ của công chúa và ta. Hôn lễ cử hành xong, vua cha nói với công chúa:

    – Theo tục lệ, vợ một người hát rong không được ở lâu lại trong cung vua, giờ thì con phải theo chồng ra khỏi cung.

    Công chúa dù rất buồn bã, nhưng vẫn phải đi theo ta. Tới một khu rừng lớn, công chúa liền hỏi:

    – Rừng đẹp này của ai?

    Ta trả lời:

    – Rừng của Vua chích choè, nếu nàng lấy ông ta thì hẳn rừng đã là của nàng.

    Công chúa tiếc nuối thốt lên:

    – Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.

    Một lúc sau tới một thảo nguyên, nàng lại hỏi:

    – Thảo nguyên xanh đẹp của ai?

    Ta đáp:

    – Thảo nguyên của Vua chích choè.

    Công chúa lại than thở:

    – Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.

    Rồi họ tới một thành phố lớn, công chúa hỏi tiếp:

    – Thành phố mỹ lệ này của ai?

    Ta đáp:

    – Thành phố mỹ lệ của Vua chích choè.

    Nàng bật khóc, than rằng:

    – Tôi thật đáng thương, đáng lẽ ra tôi nên đồng ý lấy Vua chích chòe.

    Ta nói:

    – Tôi không hài lòng một chút nào, tại sao nàng lại cứ luôn luôn mong có người chồng khác, thế tôi không xứng đáng hay sao?

    Công chúa không nói được gì nữa, mà chỉ lặng lẽ đi theo sau. Tới một túp lều, nàng hỏi ta:

    – Trời ơi, nhà ai mà nhỏ, thảm thương thế này?

    Ta liền trả lời:

    – Nhà của chúng ta đó!

    Nàng phải cúi người xuống mới bước vào trong được, rồi hỏi:

    – Người hầu của anh đâu?

    Ta nói với nàng:

    – Người hầu nào? Muốn làm gì thì tự mình làm lấy. Giờ em hãy nhóm bếp nấu ăn đi, anh mệt lắm rồi.

    Ta biết ngay rằng công chúa nào có biết nhóm bếp và nấu ăn, cuối cùng phải tự nhúng tay vào làm công việc mới xong. Sau bữa ăn, hai vợ chồng ta mệt mỏi ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, ta liền đánh thức nàng dậy làm việc nhà. Cứ như vậy mấy ngày thì lương ăn dự trữ hết. Ta nói với công chúa:

    – Mình ạ, chỉ ngồi ăn không kiếm được thêm gì cả cứ như thế này mãi chắc không được lâu, hay là em đan sọt bán.

    Sau đó, ta vào rừng lấy tre nứa về, còn công chúa phải chẻ lạt đan sọt. Nhưng bàn tay của nàng bị cạnh sắc của tre nứa cửa rỉ máu. Ta thấy vậy, dù rất đau lòng, nhưng vẫn nói với nàng:

    – Thế thì không được, có lẽ dệt vải hợp với em hơn.

    Nàng ngồi tập quay sợi, nhưng rồi những ngón tay lại bị sợi cứa chảy máu. Ta lại bảo với công chúa:

    – Em chẳng thể làm được việc gì, sống với em thật khổ. Giờ thì chắc ta phải xoay ra đi buôn nồi và bát đĩa. Em ngồi ở chợ và bán hàng.

    Công chúa không mấy vui vẻ, nhưng vẫn phải đồng ý. Lúc đầu, công việc diễn ra khá suôn sẻ. Nhưng một hôm, nàng chạy về khóc lóc kể cho ta nghe chuyện nồi niêu, bát đĩa đã bị vỡ hết. Nghe xong chuyện, ta liền trách móc nàng:

    – Đời thuở nhà ai bán sành sứ mà lại ngồi ngay đầu chợ chỗ người ta qua lại, khóc làm chi nữa. Anh thấy em chẳng làm gì cho đến đầu đến cuối. Lúc nãy, anh có đến cung vua hỏi xem nhà bếp có cần người phụ không, họ hứa sẽ nhận em vào làm và nuôi cơm.

    Công chúa giờ đây đã là một chị phụ đầu bếp. Nàng đã bớt đi thói kiêu ngạo, và chịu khó làm ăn. Ta quyết định sẽ nói rõ mọi chuyện với nàng. Ta cho tổ chức tiệc linh đình. Khi nhìn thấy công chúa, ta bước tới tỏ ý muốn nàng nhảy cùng. Nàng liền giật tay lại tỏ ý từ chối, nhưng chẳng ăn thua gì cả, vẫn bị ta kéo vào tới giữa phòng làm dây buộc nồi đứt, hai cái nồi rơi xuống đất, súp và bánh mì vung ra khắp nền nhà. Khách khứa và những người đứng đó thấy cảnh tượng ấy đều bật cười và chêm pha những lời nhạo báng. Công chúa vô cùng xấu hổ, giật mạnh một cái khỏi tay ta, rồi lao thẳng ra phía cửa để chạy trốn. Ta chạy theo và nói với công chúa:

    – Em đừng có sợ hãi, người hát rong sống chung với em trong căn lều lụp xụp chính là anh. Chính anh cũng là kỵ sĩ cho ngựa chạy đổ vỡ hết hàng sành sứ của em. Tất cả những việc đó chỉ nhằm uốn nắn tính kiêu ngạo của em.

    Nàng nói:

    – Em đã làm những điều sai trái, không xứng đáng là vợ của anh.

    Ta liền an ủi nàng:

    – Em đừng buồn nữa, những ngày cay đắng đã qua, giờ chúng ta hãy làm đám cưới.

    Công chúa nghe theo lời ta, vào thay quần áo. Toàn thể triều đình đều có mặt để chúc mừng.

    Đóng vai Vua chích chòe – Mẫu 4

    Ở một vương quốc nọ, có nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần. Một hôm, nhà vua cho mời các chàng trai ở khắp các nước xa gần tới mở tiệc linh đình để chọn phò mã. Ta là vua của nước láng giềng nên cũng được mời đến tham dự.

    Công chúa đến xem mắt từng người nhưng chẳng có ai là vừa ý. Thậm chí nàng còn chê bai, chế giễu họ. Khi nàng nhìn thấy ta, liền so sánh ta chẳng khác gì chim chích choè có mỏ. Từ đó, mọi người gọi ta là Vua chích chòe.

    Nhà vua thấy vậy, tức giận lắm, liền truyền rằng nếu có người ăn mày nào đi qua cung vua, vua sẽ gả công chúa cho người ấy. Ta quyết định sẽ giả làm người hát rong, để trừng trị thói kiêu ngạo của công chúa. Khi đến hoàng cung, ta được nhà vua gọi vào, và bảo:

    – Ta rất thích tiếng hát của ngươi, vì vậy ta gả con gái ta cho ngươi.

    Công chúa van xin nhưng vua cha vẫn cương quyết:

    – Cha đã thề rằng sẽ gả con cho người ăn mày đầu tiên đi qua cung vua, cha muốn giữ lời thề đó.

    Linh mục được mời ngay tới để làm hôn lễ của công chúa và ta. Hôn lễ cử hành xong, nàng phải theo ta rời khỏi cung điện.

    Trên đường đi, công chúa nhìn thấy một khu rừng lớn:

    – Rừng đẹp này của ai?

    Ta nói với nàng:

    – Rừng của Vua chích choè, nếu nàng lấy ông ta thì hẳn rừng đã là của nàng.

    Công chúa tiếc nuối thốt lên:

    – Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.

    Một lúc sau tới một thảo nguyên, nàng lại hỏi:

    – Thảo nguyên này của ai?

    Ta nói:

    – Thảo nguyên của Vua chích choè.

    Nàng công chúa tiếc nuối thốt lên:

    – Tôi là cô gái thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe.

    Rồi tới một thành phố lớn, công chúa lại hỏi:

    – Thành phố này của ai?

    – Thành phố mỹ lệ của Vua chích choè.

    Lúc này, nàng ân hận vô cùng, liền bật khóc:

    – Tôi thật đáng thương, đáng lẽ ra tôi nên đồng ý lấy Vua chích chòe.

    Ta tỏ ý không hài lòng:

    – Tôi thật không hài lòng khi nghe nàng nói vậy, chẳng lẽ tôi không xứng với nàng sao?

    Công chúa không nói gì mà chỉ lặng lẽ đi theo sau, tới một túp lều, nàng liền hỏi:

    – Nhà ai thế này?

    Ta thản nhiên nói:

    – Nhà của chúng ta đó!

    Nàng phải cúi người mới bước được vào trong, rồi hỏi:

    – Vậy người hầu đâu?

    Ta nói với công chúa:

    – Làm gì có người hầu, chúng ta phải tự làm mọi người.

    Sau đó, ta yêu cầu công chúa đi nhóm bếp và nấu ăn. Nhưng nàng nào có biết nhóm bếp và nấu ăn. Đó là điều ta đã biết trước. Cuối cùng, ta vẫn phải tự làm mọi việc.

    Hôm sau, ta đánh thức công chúa dậy, rồi nói:

    – Chúng ta không thể ngồi không, phải làm gì để kiếm sống. Hay là em đan sọt để bán?

    Nàng chỉ có thể nghe theo. Ta vào rừng lấy tre nứa về, công chúa phải chẻ lạt đan sọt. Nhưng ngón tay của nàng lại bị cạnh của tre nứa làm chảy máu. Ta đành nói với nàng:

    – Hay là em dệt vải?

    Công chúa cũng nghe theo, nhưng những ngón tay mềm mại của nàng lại bị sợi cứa, máu chảy rơi xuống nền nhà.

    Ta tỏ ý chán nản:

    – Em chẳng làm được việc gì. Giờ thì chắc ta phải xoay ra đi buôn nồi và bát đĩa. Em ngồi ở chợ và bán hàng.

    Công chúa đành phải nghe lời ta, ra chợ bán hàng. Công việc ban đầu khá thuận lợi. Nhưng một hôm, công chúa chạy về khóc lóc, kể rằng đồ đạc đã bị một người kị sĩ cưỡi ngựa làm vỡ hết. Nghe xong ta liền trách móc, rồi nói rằng đã tìm được một chân phụ bếp cho nàng ở trong cung điện của ta. Tất nhiên là nàng vẫn chưa biết thân phận thật của chồng mình, mà chỉ ngoan ngoãn vào cung làm việc.

    Ngày hôm đó, hoàng cung tổ chức hôn lễ. Nàng nhận ra ta chính là Vua chích chòe. Nhưng ta đã kể rõ cho nàng mọi chuyện. Cuối cùng, hôn lễ của ta và công chúa đã được tổ chức trong sự chúc phúc của mọi người.

    Để lại một bình luận

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *