Tập làm văn lớp 5: Kể lại câu chuyện Nhà vô địch (6 mẫu)

Tập làm văn lớp 5: Kể lại câu chuyện Nhà vô địch (6 mẫu)

TOP 6 mẫu Kể lại câu chuyện Nhà vô địch SIÊU HAY, giúp các em học sinh lớp 5 có thêm nhiều ý tưởng mới để kể lại từng đoạn câu chuyện Nhà vô địch, kể lại câu chuyện theo lời nhân vật Tôm Chíp thật hay.

Bạn đang đọc: Tập làm văn lớp 5: Kể lại câu chuyện Nhà vô địch (6 mẫu)

Tập làm văn lớp 5: Kể lại câu chuyện Nhà vô địch (6 mẫu)

Câu chuyện Nhà vô địch khen ngợi Tôm Chíp dũng cảm, quên mình cứu người bị nạn trong tình huống nguy hiểm đã bộc lộ những phẩm chất đáng quý. Mời các em cùng tham khảo bài viết để chuẩn bị thật tốt cho tiết Kể chuyện tuần 32 SGK Tiếng Việt lớp 5 tập 2 trang 139.

Kể lại câu chuyện Nhà vô địch hay nhất

    Kể lại từng đoạn câu chuyện Nhà vô địch

    Mẫu 1

    Bức tranh 1: Các bạn dạng thi nhảy xa. Chị Hà được mời làm trọng tài.

    Bức tranh 2: Tôm Chip ngại ngùng đứng vào vị trí.

    Bức tranh 3: Tôm Chíp phóng nhanh như một mùi tên đế cứu bé sắp rơi xuống nước.

    Bức tranh 4: Mọi người thán phục gọi Chíp là “Nhà vô địch”

    Mẫu 2

    Tranh 1: Các bạn trong làng tổ chức thi nhảy xa. Chị Hà làm trọng tài. Hưng Tố, Dũng Béo và Tuấn Sứt đều đã nhảy qua hố cát thành công.

    Tranh 2: Chị Hà gọi đến Tôm Chíp. Cậu rụt rè, bối rối. Bị các bạn trêu chọc, cậu quyết định vào vị trí nhưng đến gần điểm đệm nhảy thì đứng sựng lại.

    Tranh 3: Tôm chíp quyết định nhảy lần thứ hai. Nhưng đến gần hố nhảy, cậu bỗng quặt sang bên, tiếp tục lao lên khiến mọi người cười ồ. Thì ra Tôm Chíp đã nhìn thấy một bé trai đang lăn theo bờ mương nên lao đến, vọt qua con mương, kịp cứu đứa bé sắp rơi xuống nước.

    Tranh 4: Các bạn ngạc nhiên vì Tôm Chíp đã nhảy qua được con mương rộng; thán phục tuyên bố chức vô địch thuộc về Tôm chíp

    Mẫu 3

    Tranh số 1: Cuộc thi nhảy xa bên hố cát cạnh con mương của bọn trẻ trong làng do chị Hà làm trọng tài, mấy cô cậu tí hon làm khán giả. Hưng Tồ nhảy đầu tiên, nhảy đúng vào miệng hố bên kia, đất lún xuống. Tiếp theo là Dũng Béo đã nhảy qua hố, nhưng chân bị lún sâu vào đất mềm, được các bạn “nhổ” lên. Người thứ ba là Tuấn Sứt từng thi nhảy xa cấp huyện, cậu ta nhảy qua hố như con mèo, rồi ngồi vắt chân chữ ngũ chờ nhận giải.

    Tranh số 2: Tôm Chíp bé nhất, nhảy sau cùng. Mặt cậu đỏ lên ái ngại. Các bạn cười và nói khích. Tôm Chíp tự ái lao lên nhưng đến gần hố cậu ta lại đứng sựng lại. Cả bọn cười, nhao nhao khích bác. Tôm Chíp vừa giận mình, vừa tức bạn, toan khóc. Chị Hà lại an ủi động viên.

    Tranh số 3: Tôm Chíp xin nhảy lại. Sắp đến hố nhảy, nghe thấy tiếng kêu thất thanh bên bờ mương, Tôm Chíp vội chạy vòng qua hố nhảy, lao như bay tới bờ mương kịp cứu được một em bé ở sát mép nước bờ bên kia. Mọi người thở phào.

    Tranh số 4: Chị Hà và một số bạn nhỏ lội qua con mương. Cả bọn đều lè lưỡi không hiểu sao Tôm Chíp làm sao mà “bay” qua được con mương rộng nhường kia. Dũng Béo tuyên bố: “Tôm Chíp vô địch. Nhưng phải khám xem cậu ta có lắp chiếc cánh quạt nào không đã. Cả bọn cười ồ và phục Tôm Chíp ra mặt.”

    Kể lại câu chuyện Nhà vô địch bằng lời của Tôm Chíp

    Mẫu 1

    1- Hôm ấy, bọn trẻ trong làng tổ chức thi nhảy xa. Họ chọn một hố cát cạnh con mương đào làm nơi thi nhảy. Chị Hà được mời làm trọng tài. Khán giả là lũ trẻ tí hon ngồi ở bên kia bờ mương hau háu chờ xem. Chị Hà điều khiển cuộc thi hô to:

    – Các thí sinh chuẩn bị! Người số một: Hưng!

    Hưng tồ lạch bạch như một chú vịt vào vị trí. Nó chạy lấy đà nhanh đến bất ngờ. “Phốc”, nó bung người lên, rơi đúng vào miệng hô bên kia, đất lún xuống, kiêu hãnh nhìn mọi người. Người tiếp theo là Dũng béo. Nghe gọi đến tên mình, cậu ta vồ đùi đen đét, bình tĩnh, lấy đà, nhoáng một cái đã thấy cậu ta đứng trên mép hố bên kia một cách lẹ làng. Nhưng có lẽ vì nặng quá nên hai chân cậu lún sâu xuống chỗ đất mềm, cả bọn phải xúm vào lôi cậu ta lên. Cậu cười toe toét rồi nói:

    – Tớ sẽ nhảy lại để tự phá kỉ lục.

    Người thứ ba vượt qua cái hô” nhẹ như mèo là Tuấn Sứt bởi cậu ta là một vận động viên từng thi đâu ở cấp huyện. Nhảy xong; cậu nằm phè trên bãi cỏ, chờ nhận giải. Tiếp đó, ba vận động viên khác cũng hoàn thành xuất sắc đợt nhảy của mình.

    2- Đến lượt Tôm Chíp – cậu bé nhỏ nhất bọn, tính tình lại nhút nhát nên vừa nghe đến tên mình hai má đã đỏ bừng lên. Chị Hà ái ngại bảo:

    – Nếu em không nhảy thì làm khán giả vậy.

    Tôm Chíp càng bối rối. Dũng Béo cười bảo:

    – Làm khán giả thì sang bờ mương bên kia.

    Tự ái, Tôm Chíp đi nhanh vào vị trí. Nghe khẩu lệnh, Tôm Chíp bắn người lao lên như một tia chớp. Nhưng đến gần điếm nhảy, cậu sững người lại, chân miết xuống đất.

    – Không nhảy được thì chạy qua.

    – Tớ cho cậu thành tích của tớ đấy.

    Nghe mấy lời khích bác, chế nhạo, Tôm Chíp suýt khóc vì giận bạn. Chị Hà an ủi:

    – Hay em để Dũng nhảy lại trước đã.

    3-Tôm Chip quyết định nhảy lần thứ hai. Lần này cậu lấy đà đúng kiểu hơn. Nhưng vừa lao lên thì cậu nghe thấy tiếng kêu thất thanh từ phía bên kia mương. Cậu phát hiện một bé trai do xô đấy đang lân theo bờ mương xuống dòng nước. Nhằm hướng bé trai, cậu phỉ như tên bắn, đến gần hố nhảy thì quặt sang bén tiếp tục bay như một cơn lốc. Mọi người cười ồ cả lên. Khi đứa bé đà ở sát mép nước thì Tôm Chip cùng dà tới bờ mương. Cậu phóng qua như một tia chớp, kịp giữ đứa bé lại, ai nấy mới thở phào nhẹ nhõm.

    4- Chị Hà vội lội sang bờ mương bên kia. Mấy đứa lần lượt lội theo. Cả bọn đều lè lưỡi, lắc đầu không hiểu Tôm Chip làm thế nào mà nhảy qua được con mương rộng đến thế kia. Dũng Béo tuyên bố:

    – Chức vô địch thuộc về Tôm Chip. Nhưng phải kiểm tra xem nó có lắp chiếc cánh quạt vào không đã.

    Cả bọn cười ồ lên, thán phục, ngưỡng vọng Tôm Chip. Còn bản thân Tôm Chip thì nhớ lại, lúc ấy cậu chẳng nghĩ gì đến cuộc thi mà chỉ lo đến việc cứu em bé khỏi rơi xuống nước.

    Mẫu 2

    Hôm ấy, bọn trẻ trong làng chúng tôi chọn hố cát cạnh con mương đào làm nơi tổ chức cuộc thi nhảy xa. Chị Hà được mời làm trọng tài. Khán giả là mấy cô cậu tí hon ngồi ở bên kia bờ mương mắt hau háu chờ xem.

    Chị Hà dõng dạc hô:

    – Các thí sinh chuẩn bị! Người số một: Hưng!

    Hưng Tồ bậm bạch như một chú vịt chạy vào vị trí. Nghe tiếng hô: “Bắt đầu!”, nó lấy đà chạy nhanh đến bất ngờ. Gần đến nơi, miệng nó bặm lại. “Phốc”, nó nhảy đúng vào miệng hố bên kia, đất lún xuống. Nó đứng dậy, hãnh diện nhìn mọi người.

    Người tiếp theo là Dũng Béo. Vừa nghe gọi tên, cậu đã vỗ đùi đen đét để thị uy. Rồi cậu cũng nhảy qua hố có phần dễ dàng hơn Hưng Tồ. Chỉ phải cái chân cậu lún sâu xuống lớp đất mềm khiến cả bọn phải xúm vào “nhổ” cậu lên. Cậu ta cười toe toét:

    – Tớ sẽ nhảy lại để tự phá kỉ lục.

    Người thứ ba vượt qua chiếc hố nhẹ như mèo là Tuấn Sứt, cậu ta đã từng thi nhảy xa cấp huyện. Xong việc, cậu nằm vắt chân chữ ngũ trên cỏ để chờ nhận giải.

    Sau đó, chị Hà gọi đến tôi. Tôi là người bé nhất bọn, lại hay rụt rè. Vừa nghe thấy chị Hà gọi là tôi đã đỏ mặt. Thấy vậy, chị Hà ái ngại bảo tôi:

    – Nếu em không nhảy thì làm khán giả vậy.

    Nghe chị nói xong, tôi càng trở nên bối rối hơn. Dũng Béo thấy vậy, cười, bảo:

    – Làm khán giả thì sang bờ mương bên kia.

    Lúc đó, tôi thấy vô cùng tự ái, nên quyết định vào vị trí. Chị Hà hô tô:

    – Hai…ba!

    Tôi giật bắn người lao lên nhưng mới đến gần đệm nhảy thì đôi bàn chân cứ miết xuống đất, không sao nhấc lên được. Bên ngoài, tôi nghe thấy rất nhiều lời khích bác của các bạn:

    – Không nhảy được thì chạy qua.

    – Hay là để tớ cắp vào nách rồi nhảy qua.

    – Tớ cho cậu thành tích lúc nãy đây.

    Lúc ấy, tôi suýt khóc vì cảm thấy vô cùng tức giận. Chị Hà nhẹ nhàng an ủi tôi:

    – Hay em để Dũng nhảy lại trước đã.

    Nhưng tôi không đồng ý, tôi quyết định nhảy lần thứ hai. Lần này tôi tập trung, lấy đà đúng kiểu. Đúng lúc tôi đạp chân vào mô đất lao lên thì nghe thấy tiếng kêu thất thanh phía bên kia bờ mương. Tôi vội vàng lao đến bờ mương và nhảy qua để giữ cậu bé đó lại. Thật may mắn, tôi đã cứu được cậu bé.

    Khi cậu bé ấy đã an toàn, mọi người đều không hiểu sao tôi có thể nhảy qua được con mương rộng như vậy. Chính tôi cũng không biết vì sao mình lại làm được như vậy nữa. Dũng Béo đã tuyên bố rất lớn:

    – Chức vô địch thuộc về Tôm Chíp. Nhưng phải khám xem nó có lắp chiếc cánh quạt nào không đã.

    Tôi và cả bọn cùng cười ồ lên. Quả thật, mọi chuyện xảy ra rất nhanh. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đến việc làm sao cứu được cậu bé kia chứ không nghĩ gì đến cuộc thi nữa.

    Mẫu 3

    Hôm ấy, bọn trẻ trong làng chọn hố cát cạnh con mương đào làm nơi tổ chức cuộc thi nhảy xa. Chị Hà được mời làm trọng tài. Khán giả là mấy cô cậu tí hon ngồi ở bên kia bờ mương mắt hau háu chờ xem.

    Chị Hà dõng dạc hô:

    – Các thí sinh chuẩn bị! Người số một: Hưng!

    Hưng Tồ bậm bạch như một chú vịt chạy vào vị trí. Nghe tiếng hô: “Bắt đầu!”, nó lấy đà chạy nhanh đến bất ngờ. Gần đến nơi, miệng nó bặm lại. “Phốc”, nó nhảy đúng vào miệng hố bên kia, đất lún xuống. Nó đứng dậy, hãnh diện nhìn mọi người.

    Người tiếp theo là Dũng Béo. Vừa nghe gọi tên, cậu đã vỗ đùi đen đét để thị uy. Rồi cậu cũng nhảy qua hố có phần dễ dàng hơn Hưng Tồ. Chỉ phải cái chân cậu lún sâu xuống lớp đất mềm khiến cả bọn phải xúm vào “nhổ” cậu lên. Cậu ta cười toe toét:

    – Tớ sẽ nhảy lại để tự phá kỉ lục.

    Người thứ ba vượt qua chiếc hố nhẹ như mèo là Tuấn Sứt, cậu ta đã từng thi nhảy xa cấp huyện. Xong việc, cậu nằm vắt chân chữ ngũ trên cỏ để chờ nhận giải.

    Chị Hà gọi đến Tôm Chip. Tôm Chip bé nhất bọn, tính tình lại rụt rè, mới nghe gọi tên mặt đã đỏ lên. Chị Hà ái ngại, bảo:

    – Nếu em không nhảy thì làm khán giả vậy.

    Tôm Chip càng bối rối. Dũng Béo thấy vậy, cười, bảo:

    – Làm khán giả thì sang bờ mương bên kia.

    Có thể vì tự ái, Tôm Chip quyết định vào vị trí.

    – Hai…ba!

    Tôm Chip giật bắn người lao lên. Đến gần điểm đệm nhảy thì cậu đột nhiên đứng sựng lại, chân miết xuống đất.

    – Không nhảy được thì chạy qua.

    – Hay là để tớ cắp vào nách rồi nhảy qua.

    – Tớ cho cậu thành tích lúc nãy đây. – Dũng, Hưng và mấy bạn nhao nhao khích bác.

    Tôm Chíp suýt khóc vì giận mình và các bạn. Chị Hà nhẹ nhàng an ủi:

    – Hay em để Dũng nhảy lại trước đã.

    Nhưng Tôm Chip quyết định nhảy lần thứ hai. Lần này cậu lấy đà đúng kiểu hơn. Đúng lúc cậu đạp chân vào mô đất lao lên thì có tiếng kêu thất thanh phía bên kia bờ mương. Mọi người đang tập trung theo dõi cuộc thi nên chỉ có cậu mới trông thấy một bé trai, do xô đẩy, đang lăn theo bờ mương xuống dòng nước. Cậu lao nhanh như tên bắn. Đến gần hố nhảy, cậu quặt sang bên, tiếp tục lao lên khiến mọi người cười ồ. Khi đứa bé đã ờ sát mép nước. Tôm Chíp cũng đã tới bờ mương. Có tiếng hét tuyệt vọng. Lúc tất cả cùng nhận ra mối nguy hiểm thì họ cũng thấy Tôm Chíp đã nhảy như bay qua con mương kịp giữ đứa bé lại. Ai nấy thở phào.

    Chị Hà lội sang bờ mương bên kia. Mấy đứa lần lượt lội sang theo. Cả bọn đều lè lưỡi, lắc đầu không hiểu Tôm Chip làm thế nào để nhảy qua con mương rộng nhường kia. Dũng Béo tuyên bố:

    – Chức vô địch thuộc về Tôm Chíp. Nhưng phải khám xem nó có lắp chiếc cánh quạt nào không đã.

    Cả bọn cười ồ lên và phục Tôm Chíp ra mặt. Còn Tôm Chíp thì nhớ lại lúc đó cậu không nghĩ đến cuộc thi mà chỉ nghĩ đến việc cứu em bé khỏi rơi xuống nước.

    Để lại một bình luận

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *